Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

CHUYỂN NHÀ VÀ TIẾP TỤC "MẦN" TRUYỆN ^ ^

1. CHUYỂN NHÀ

TA SẼ CHUYỂN NHÀ VÌ THẤY BLOGSPOT KHI LÊN BẰNG ĐIỆN THOẠI SẼ RẤT NẶNG VÀ SẼ RẤT KHỐ COMMENT, TA THÌ RẤT CẦN COMMENT VÌ LÊN LỚP 12 RỒI, NGHỊ LỰC NGHỊ LỰC A!!!!!! VÌ VẬY TA SẼ CHUYỂN QUA WORDPRESS, CHÚNG HỦ NHỚ ỦNG HỘ NHA ==> địa chỉ nhà mới : http://ishucatopa.wordpress.com/

 2. LẤP HỐ

MẤY CÁI HỐ TA ĐÀO SÂU QUÁ RỒI, ĐÀO MÀ KHÔNG LẤP THÌ SẼ BỊ "RỦA" VÌ VẬY NÊN TA SẼ LẤP, ĐƯỢC BỘ NÀO HAY BỘ ĐÓ, CHƯƠNG NÀO HAY CHƯƠNG ĐÓ. MONG MẤY BẠN ĐỪNG NHƯ THẾ MÀ BỎ RƠI ISHU, TỘI EM NÓ. 
LỜI CUỐI LÀ RẤT XIN LỖI VÌ TRONG THỜI GIAN VỪA QUA BỎ BÊ NHÀ CỬA KHÔNG DỌN DẸP, TA ĐÃ QUAY LẠI VÀ KHÔNG NHƯNG LỢI HẠI MÀ CÒN BIẾN THÁI HƠN XƯA, MONG CÁC BẠN CHIẾU CỐ *CUỐI CHÀO* ^ ^


Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Thụ tính đại phát – 01

Thụ tính đại phát
Tác giả: Minh Quỷ
Đệ nhất chương
Giang Nguyệt Lâu: “Ta không ngờ ngươi lại hạ loại độc này lên người ta.”
Giang Chiết Tuyết cười nói: “Bởi vì ta biết, ngoài cái này ra thì không còn thứ gì có thể làm nhục ngươi được.”
Giang Nguyệt Lâu: “Ngươi làm tốt lắm, không hổ là đệ đệ của ta.”
Giang Chiết Tuyết mỉm cười thắng lợi, chắp tay nói: “Quá khen, huynh trưởng thân ái, tiểu đệ có việc đi trước, huynh cứ chậm rãi hưởng thụ đi.”
Giang Nguyệt Lâu không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn đệ đệ hắn rời đi, đứng thật lâu môi mới cong lên tạo thành một nụ cười, lẩm bẩm: “Không ngờ ta lại có ngày hôm nay, cũng may là thua trong tay người thân.”
Giang Nguyệt Lâu căn bản sẽ không bao giờ thua nhưng hắn lại quá khinh địch, khiến cho bây giờ thua đến thê thảm thế này, còn bị chính thân đệ đệ hạ thứ độc dược phi thường phi thường kỳ quái này.
Loại độc này gọi là “Thụ tính đại phát.”
Nghe Giang Chiết Tuyết nói độc này có thể biến một nam nhân từ thượng người trở thành bị người thượng, quả là kẻ đáng thương.
Không giết người, cũng không thể phế người, chỉ mang tính uy hiếp.
Giang Nguyệt Lâu rất nổi danh trên giang hồ, gọi là “Phong Nguyệt Phiến”.
Là công tử phong lưu đứng nhất nhì trong giang hồ, là nam nhân nhưng lại có thể cùng một chỗ với cả nam lẫn nữ, không có mấy trăm cũng có mấy chục. Số người ái mộ hắn lại càng ngày càng nhiều – hơn nữa Giang Nguyệt Lâu từ trước đến nay đều là người ở trên.
Nhưng hắn lại trúng “Thụ tính đại phát”, chắng phải rất không hay rồi?
<<<<<<<<<<<
Giang Nguyệt Lâu được xưng là “Phong Nguyệt Phiến”, mọi người trong giang hồ đều biết vũ khí của hắn chỉ là một chiết phiến. Nhưng chiết phiến này lại hết sức mỹ lệ, đầu và vành đều được mạ vàng óng ánh, đồng thời trên quạt có họa cảnh sông núi thanh khiết, phía trên viết bốn chữ, “Phong Nguyệt vô biên”.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên đầu chiết phiến có những mũi dao nhọn. Đó là một loạt những con dao sắc bén, những con dao sắc bén này màu đen huyền, cực mỏng cực lợi hại, đụng vào sẽ chảy máu, chỉ cần chiết phiến động, thì ngay thời điểm đó chắc chắn mọi nơi đều chìm trong máu, nếu những cây dao đó không trúng vào điểm chí mạng trên cơ thể thì địch thủ cũng bị trúng kịch độc mà chết.
Cho nên Giang Nguyệt Lâu là “Phiến Đế Xuân Thu”, không ai muốn nếm thử tư vị này.
Chiết phiến của Giang Nguyệt Lâu rất có danh tiếng trong giang hồ, và cái nổi danh không kém chiết phiến chính là bản tính phong lưu của hắn.
Khi Giang Nguyệt Lâu cầm chiết phiến cười khẽ thì, rất ít người có thể lạnh nhạt đứng nhìn.
Vì thế giờ phút này Giang Nguyệt Lâu phe phẩy chiết phiến đi đến Phượng Hoàng lâu, ánh mắt của tất cả nam nữ đều dừng trên người hắn.
Giang Nguyệt Lâu thần sắc tự nhiên lên lầu một, có một chí hữu đang ở đó chờ hắn.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã tìm thấy người đó ở đâu, đương nhiên nếu là ngươi cũng sẽ như vậy. Bởi vì vị bằng hữu này của Giang Nguyệt Lâu cũng rất khiến người khác chú ý.
Người kia tên Kỷ Thanh Nhai, hắn là một kiếm khách. Ngươi có thể trông thấy một thanh trường kiếm đặt trên bàn trước mặt hắn, thoạt nhìn là một trường kiếm vô cùng bình thường nhưng trên giang hồ, không ai cho rằng thanh trường kiếm này bình thường như bề ngoài của nó.
Thanh kiếm có tên “Xuân Thủy”, mà biệt hiệu của Kỷ Thanh Nhai trên giang hồ cũng là “Xuân Thủy Kiếm”.
Đây là một danh hiệu hết sức vinh hiển – kiếm của ngươi là đại biểu cho bản thân ngươi, mà hiện tại nó trở thành một danh hiệu, cho nên nó cũng biểu hiện trình độ kiếm thuật cao minh phi thường của Kỷ Thanh Nhai.
Có một câu nói ví von về “Xuân Thủy Kiếm” rằng “Xuân thủy vi nhận, nhất kiếm khuynh thành”.
Câu thơ tràn ngập tình thơ ý họa mà bản thân Kỷ Thanh Nhai cũng tràn ngập tình thơ ý họa không kém.
Hắn ngồi ở đó, tựa như một bức họa, chỉ có một chỗ khuyết là không có thi từ. Khi y nhìn thấy sự hiện diện của Giang Nguyệt Lâu, liền khe khẽ nở nụ cười, cuốn mọi cảnh sắc xung quanh vào một hồ nước sâu rộng.
Kiếm tựa xuân thủy, nhân tựa xuân thủy.
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Giang Nguyệt Lâu ngồi đối diện Kỷ Thanh Nhai, bình tĩnh nói: “Ta trúng độc.”
Tươi cười trên gương mặt Kỷ Thanh Nhai ngưng trệ, chớp mắt một cái mới chậm rãi nói: “Ai?”
Giang Nguyệt Lâu: “Thân đệ đệ của ta, Giang Chiết Tuyết hắn đã trở lại, ta mới biết được, ba năm trước hắn trở thành môn hạ của Hạ Lan Khuyết.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Độc Trung Thánh Thủ?”
Giang Nguyệt Lâu: “Đúng vậy, đáng tiếc ta biết đã muộn, nếu không sẽ không khinh địch.”
Trong mắt Kỷ Thanh Nhai hiện lên một tia lãnh ý nói: “Ta giúp ngươi bắt hắn.”
Giang Nguyệt Lâu nói: “Vì sao ngươi lại không đề cập đến việc giải độc giúp ta, hay độc ấy không có chút lợi hại nào.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Nếu độc nhẹ, ngươi sẽ không tìm ta. Nếu độc nặng, ngươi còn tâm tư tới thanh lâu với ta?”
Giang Nguyệt Lâu cười khổ: “Xem ra tình báo của ngươi rất lợi hại, ta quả nhiên không tìm lầm người, bất quá nếu sư phụ của Giang Chiết Tuyết đã ra tay, ngay cả ta còn trúng chiêu, ngươi cũng phải cẩn thận.”
Kỷ Thanh Nhai gật đầu nói: “Ngươi trúng độc gì?”
Giang Nguyệt Lâu trầm mặc nửa ngày, rầu rĩ nói: “Không có khả năng ảnh hưởng đến ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi chừng đó.”
Vừa rồi hắn đã qua thanh lâu thử nghiệm, Độc Trung Thánh Thủ quả nhiên lợi hại, môn hạ đệ tử lại càng không đơn giản, loại kì độc này lại có thể làm cho Phong Nguyệt Phiến hắn không thể ở trên được.
Kỷ Thanh Nhai chỉ nói một câu “Xem ra loại độc này thật phiền toái”, ngoài ra không truy vấn thêm.
Thật may mắn cho Giang Nguyệt Lâu vì Kỷ Thanh Nhai không truy vấn hắn.
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Thế lực của Kỷ Thanh Nhai ở Giang Nam gần như là một tay che trời, nhưng qua năm ngày vẫn không tìm được tung tích của Giang Chiết Tuyết. Giang Nguyệt Lâu đành ở lại nhà của Kỷ Thanh Nhai, chờ đợi tin tức.
Đồng thời dùng bồ câu đưa thư đến tất cả các nhân sĩ có tiếng trên giang hồ kêu gọi sự hỗ trợ của họ.
Giang Nguyệt Lâu thực nôn nóng.
Hắn có thể không có tiền, không có rượu nhưng lại không thể thiếu bạn giường a.
Đáng tiếc vị đại công tử phong lưu này lại đang trúng kì độc, cho dù có nhiều yêu thương nhung nhớ với mỹ nhân cũng đành bất lực, hơn nữa chuyện này ngày qua ngày như đang tra tấn hắn.
Trong phòng, Giang Nguyệt Lâu đi qua đi lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu ngươi tìm được Giang Chiết Tuyết, ta sợ đến lúc đó ta đã bị nghẹn đến chết.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Giang Chiết Tuyết quả là không đơn giản, cư nhiên cho người hạ loại độc này. Ta nghĩ ngươi trước nên tìm đại phu xem đi, theo tình hình này, nhất thời sẽ không thể tìm được hắn.”
Giang Nguyệt Lâu quả quyết nói: “Không được!”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Vì sao?”
Giang Nguyệt Lâu: “Này… Cái loại sự tình này sao có thể để người khác biết.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Ta cũng biết.”
Giang Nguyệt Lâu trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Đó là ngươi tự đoán được, ta cảnh cáo ngươi, chuyện này tuyệt đối không thể cho những người trên giang hồ biết!.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Được.”
Nghe câu trả lời khẳng định đó, tâm Giang Nguyệt Lâu cũng nới lỏng được một chút. Hắn đứng, Kỷ Thanh Nhai ngồi. Từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ này có thể xem kĩ tuyệt thế dung nhan của y, hàng lông mi dày đen thoáng chốc nâng lên rồi hạ xuống, đôi mắt sáng tựa hồ thu, trong lòng Giang Nguyệt Lâu bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy.
Giang Nguyệt Lâu liếm liếm môi, đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Thanh Nhai, một tay vuốt thắt lưng hắn, nói: “Ta đã bảy ngày chưa làm qua, Thanh Nhai, ngươi có thể giúp ta không?”
Kỷ Thanh Nhai mỉm cười dịu dàng: “Chính là ngươi không được.”
Giang Nguyệt Lâu: “Chỉ là không được ở phía trên.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Vậy ta đây ở phía trên.”
Giang Nguyệt Lâu: “Tất nhiên là không được, chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết cái này thôi.” Vừa nói vừa nhìn nơi phồng lên ở hạ thân.
Kỷ Thanh Nhai không nói gì, nhưng tay lại đặt lên khố của Giang Nguyệt Lâu.
Giang Nguyệt Lâu che miệng lại từ từ nằm xuống.
Tay Kỷ Thanh Nhai là tay của một kiếm khách, ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, mượt mà sáng bóng, lại không có vết chai. Thân là một kiếm khách đứng đầu đáng lẽ phải có rất nhiều vết chai, nhưng hắn lại không có.
Hai tay thập phần linh mẫn, dù chuyện gì cũng có thể làm được.
Hiện tại, đôi tay đó lại đang an ủi hạ thân của Giang Nguyệt Lâu, lòng bàn tay nhẵn nhụi nắm lấy phân thân cực nóng, đầu ngón tay xẹt qua đỉnh, thắt lưng từng trận run rẩy. Ngươi xem, nó có thể thực hiện tốt nhiệm vụ của nó.
Giang Nguyệt Lâu phát ra những âm thanh rên rỉ nhỏ vụn, tràn ngập thích ý. Rất thần kì, đối với Giang Nguyệt Lâu, từ trước đến nay, chưa bao giờ có thể tưởng tượng được dùng tay giải quyết lại có thể đạt được hưng phấn đến vậy, khoái cảm lan khắp toàn thân, nhiệt lượng đều tập trung xuống phía dưới.
Hắn vui thích theo tiết tấu của Kỷ Thanh Nhai, nhưng kì quái là Giang Nguyệt Lâu lại có cảm giác trống rỗng, cực kỳ mãnh liệt, tựa như cần một người ôm hắn, vì cảm thấy thẹn nên đôi môi đỏ tươi hé mở, khiến từng tiếng từng tiếng rên rỉ quyến rũ thoát ra ngoài. Trước khi bị trúng độc, Giang Nguyệt Lâu lại chính là người làm người khác toát ra những tiếng rên rỉ đó.
Chất lỏng màu trắng đục bắn vào tay, Kỷ Thanh Nhai không nhanh không chậm lấy khăn lau khô, sau đó hạ tầm mắt, thấy giang Nguyệt Lâu vẫn còn đắm chìm trong dư vị còn sót lại, thậm chí lẩm bẩm: “Thanh Nhai, công phu tay của ngươi thật tốt.”
Kỷ Thanh Nhai cười cười, cúi xuống hôn một cái lên môi Giang Nguyệt Lâu, sau đó đứng dậy rời đi.
Giang Nguyệt Lâu nằm thật lâu, mới lẩm bẩm: “Ngay cả chính huynh đệ mình cũng trêu chọc, ngươi dùng nửa thân dưới để suy nghĩ sao? Giang Nguyệt Lâu, ngươi chắc chắn sẽ hối hận…Không, bây giờ ngươi đã bắt đầu hối hận rồi.”
>> Hoàn chương 1<<

[Mục lục] Thụ tính đại phát


(Cái hình ở dưới là mấy fan vẽ đó)
Chú thích lời nói:
Bên phải: Thật đáng tiếc, hắn hôm nay đã có hẹn với ta, thỉnh các ngươi về đi.
Bên trái: Kỷ công tử, chúng ta với Giang lang đã lâu không gặp, thiết nghĩ Kỷ công tử cũng không nên đuổi chúng ta đi chứ.
SR vốn tiếng Trung ít ỏi, sai chỗ nàng các nàng nhắc để ta sửa >”<

Thụ tính đại phát

Tác giả: Minh Quỷ
Thể loại: Đam Mỹ, cổ trang, giang hồ, nhất thụ đa công, HE
Trans: QT
Edit: Ishuca topA
Beta: Tiểu Hân
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Các nàng đừng nhầm lẫn với truyện “Thú tính đại phát” nha, khác hoàn toàn đó!
Xin nhắc lại, bộ này có tam công =))
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Văn án
Giang Nguyệt Lâu, còn gọi “Phong Nguyệt Phiến” chính là đệ nhất phong lưu trong giang hồ
Cho đến bây giờ khi cùng người khác hắn đều ở trên
Nhưng hôm nay, hắn trúng “Thụ tính đại phát”
Không ngờ, một khi làm thụ, vĩnh viễn không thể đảo lại
Đây là một tiểu công phong lưu, bởi vì trúng độc, mà biến thành thụ. Tâm là công thân là thụ, cuối cùng còn bị điều giáo thành một 0 tinh khiết, có giải được độc cũng vô dụng.
Nội dung: cường cường ân oán giang hồ thiên chi kiêu tử
Nhân vật chính: Giang Nguyệt Lâu | Phối hợp diễn: Kỷ Thanh Nhai, Tô Độc Tú, Cố Khinh Sầu

Minh Tuyết Thánh Đồng – 03

Minh Tuyết Thánh Đồng
Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Chương 03
Buổi sáng khi Thánh Đồng tỉnh lại, phát hiện yêu báo lại không thấy đâu nữa, vì thế thất vọng thở dài.
“Lại đi rồi…” Hắn càu nhàu.
“Ai đi rồi?” Một thanh âm bên cạnh vang lên.
“Là con báo kia a…” Thánh Đồng theo bản năng trả lời.
Chợt trong đầu lóe sáng Thánh Đồng im lặng một hồi, sau đó mới nghĩ đến một điều gì đó không ổn, sợ hãi kêu lên.
“A!” Hắn vội vàng quay đầu, thấy người đang ngồi cách mình không xa là Minh Tuyết.
“Minh, Minh Tuyết?” Chỉ thấy hắn lộ ra bộ dáng vui mừng, từ từ bò lại gần. “Có thật là Minh Tuyết? Tã đã nghĩ về sau không thể thấy được ngươi nữa!”
Nhưng khi hắn bước đi được mấy bước lại ngừng lại, nghi hoặc nhìn lại người đang ngồi ở đó. “Chính là…Minh Tuyết, ngươi vốn không phải ưng sao? Như thế nào lại biến thành con báo a?”
Tiểu gia khỏa này thế nhưng lại đem mình so sánh với con yêu báo hồi hôm qua! Minh Tuyết cảm thấy trán mình nổi gân xanh, lửa giận không ngừng bùng lên.
“Con báo? Ngươi còn dám nói!” Minh Tuyết gầm lên giận dữ, lửa giận như nước vỡ đê mà trút xuống. Hắn tiến lên hai bước, hai tay nắm lấy hai bên áo của Thánh Đồng mà rống to, “Ngươi có bết yêu thú cùng yêu cả hai đều là thiên địch của con người không hả? Cứ mỗi tối thì ngươi lại ôm yêu thú ngủ đến không biết trời đất là gì, ngươi có biết có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập xung quanh ngươi không? Ngươi có biết hôm qua thiếu chút nữa là ngươi đã bị con báo yêu kia ăn sạch sẽ? ngươi không để ý còn muốn đem con báo kia theo cùng ngươi? Ngươi có biết nếu ta không đi theo ngươi thì ngươi bây giờ chỉ còn lại một bộ xương và huyết nhục không? Ngươi này chỉ biết cứu người không biết tự cứu mình, ngươi là tên siêu cấp ngu ngốc, càng ngày càng ngu ngốc!”
Thánh Đồng như bị dọa ngây người, chỉ yên lặng nhìn Minh Tuyết bạo phát. Qua một hồi lâu mới thì thào nói: “Thực xin lỗi…”
“Thực xin lỗi? Ngươi xem mình đã làm đúng việc gì?” Minh Tuyết buông y phục Thánh Đồng. “Ngươi rốt cuộc có biết cảnh giác hay không? Chính ngươi có nghĩ đến hậu quả việc làm của ngươi không?”
“Kia, ta chỉ là muốn cứu bọn chúng thôi…”
“Kia là như thế nào? Ngươi nghĩ chúng nhận ra được ai cứu bọn chúng sao? Cho dù nhận được, ngươi nghĩ trí tuệ bọn chúng cao đến nỗi biết được thế nào là ‘tri ân báo đáp’ sao? Còn nữa, nếu có, ngươi cũng lại nghĩ tất cả các yêu thú đều có lương tâm sao?” Minh Tuyết giơ tay đè hai thái dương đang phát đau của mình, chỉ cảm thấy từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ nó lại đau đến vậy. Hôm nay nói nhiều như thế, e là những lời hắn nói hôm này cũng bằng tất cả lời nói cả năm của hắn.
“Đồng ý, nhưng Minh Tuyết, chẳng phải ngươi cũng giống bọn chúng sao…?”
Giận!!!! “Không được đem ta đánh đồng ta với những con vật thấp kém đó!”
Lẳng lặng nhìn cơn giận không thể khống chế được của Minh Tuyết, Thánh Đồng bỗng khẽ nở nụ cười.
“Ngươi này ngu ngốc vậy mà còn dám cười_______”
Một tiếng gầm bị động tác đột nhiên của Thánh Đồng làm dừng lại. Chỉ thấy Thánh Đồng vươn hai tay ra sau ôm thắt lưng của Minh Tuyết, cái trán nhỏ xinh nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, sau đó siết chặt hai tay.
“Thực xin lỗi, Minh Tuyết.” Thánh Đồng nhẹ giọng nói. “Xin lỗi vì đã làm cho ngươi lo lắng.”
Minh Tuyết cảm thấy cơn giận lập tức bị dập tắt. Hắn bất giác vòng hai tay mình ra sau lưng Thánh Đồng, tựa như hai tâm hồn được buộc chặt vào nhau không thể tách ra.
“Ai lo lắng cho cái tên ngu ngốc như ngươi chứ…” Hắn lẩm bẩm.
Chờ khi tâm trạng bình ổn hơn, hai người mới chậm rãi buông nhau ra. Thánh Đồng nhớ mình còn có việc muốn hỏi Minh Tuyết về chuyện vừa phát sinh.
“Cái kia…Minh Tuyết, ngươi sao lại biết ta ôm yêu thú ngủ?” Dứt lời chỉ thấy Minh Tuyết hừ khẽ một tiếng, cũng không đáp lại.
“Vậy chẳng lẽ… mấy ngày nay Minh Tuyết đều…trộm đi theo ta?”
“Ai đi theo ngươi!” Còn nói ‘trộm’! Minh Tuyết lập tức xoay đầu lại phủ nhận. “ta chỉ là cũng thuận đường thôi!”
“Nhưng phương hướng lúc trước ngươi đi______”
“Đó là ta lầm không được ư?!” Mắt thấy Minh Tuyết lại muốn bạo phát, Thánh Đồng vội vàng chuyển đề tài.
“Thật cứng đầu, không phải là ngươi rời đi trước sao! Kia…Tại sao sáng nay, lại gặp ngươi?” Rõ ràng là ở gần đây, vậy mà mấy ngày hôm trước cũng không xuất hiện, hôm nay đột nhiên ở đây.
Minh Tuyết quay người sang phía khác…, mà Thánh Đồng lại cảm giác được, hai bên tai hắn hình như có chút hồng hồng….
“Minh Tuyết?”
Rồi lại thấy Minh Tuyết đột nhiên xoay đầu, gần như nghiến răng nghiến lợi, hung hăng phun ra ba chữ, “THỦ, HỘ, THÚ!”
Thánh Đồng ngẩn ngơ. Thủ hộ thú? Kia có liên quan gì a? Với lại hắn cũng không có thủ hộ thú a… A? Chẳng lẽ!
Thánh Đồng vội vàng kéo vạt áo trên ngực, quả nhiên, ngực trái có một ấn ký màu đỏ. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Tuyết lắc đầu, mặt Thánh Đồng lộ ra nụ cười.
Minh Tuyết cũng không quay đầu lại, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta đi đây, nếu ngươi không hài lòng liền giải trừ khế ước!” Bởi vì làm thủ hộ thú điều đầu tiên cần nhất là sự tự nguyện, cho nên khế ước đều được thủ hộ thú hình thành, mà khế ước lại cần máu của cả hai người, cũng cần sự đồng ý của chính chủ nhân thì thủ hộ thú mới tồn tại. Minh Tuyết sở dĩ có thể tự mình định ra khế ước vì trong cơ thể hắn có chứa một phần máu của Thánh Đồng. Nếu đã định ra khế ước, thì trừ phi chính chủ nhân chết mới có thể giải trừ khế ước, còn nếu không thì chủ nhân phải tự giải trừ nó. Đây là phương thức bảo đảm an toàn khế ước của song phương.
Minh Tuyết nói xong, liền vụt một tiếng biến thành con bạch ưng, cũng không nhìn lại cứ phất cánh bay đi.
Thánh Đồng nhìn điểm đen đang xa dần, nhưng trong lòng cũng không còn thấy mất mát như trước nữa, nụ cười trên mặt ngược lại càng sáng lạn hơn.
“Cám ơn ngươi, Minh Tuyết.”
>>Hoàn chương 3<<

Minh Tuyết Thánh Đồng – 02

Minh Tuyết Thánh Đồng
Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Chương 02
Khi bạch ưng tỉnh lại, trời đã sáng. Mình vẫn còn nằm trên vũng máu hôm qua nhưng vết thương trên thân thể đã hoàn toàn khép lại, mê dược lưu lại cũng biến mất. Nó quay đầu, lại thấy thì ra vũng máu đến từ cổ tay của Thánh Đồng, hắn nằm bên cạnh bạch ưng, máu tươi từ vết thương trên cổ tay Thánh Đồng cuồn cuộn trào ra không dứt. Hành động vừa nãy của Thánh Đồng, không thể nghi ngờ là tự cắt mạch máu tự sát.
Bạch ưng liếc mắt nhìn Thánh Đông, chần chừ định bỏ đi, nhưng lại thấy vết cắt trên cánh tay Thánh Đồng, trong lòng hắn lại bồi hồi không tan.
‘Chúng ta chờ đến ngày mai thì xuống núi tìm’
Nhớ lại lời nói trước khi rời đi của những kẻ kia, chính hắn cũng ý thức được, thế là bạch ưng bay đi rồi lại quay trở về bên cạnh Thánh Đồng. Bay tới bên cạnh Thánh Đồng, khi đáp xuống đã ở trên mái tóc dài của Thánh Đồng.
“Ngu ngốc.”
Hắn đối với con người đang té xỉu kia không nói gì, liền kéo vạt áo xuống thay Thánh Đồng loa qua băng bó cổ tay. Sau khi băng bó, hắn ngồi xuống bên người Thánh Đồng. Tối hôm qua gặp tình huống nguy cấp, hắn cũng không chú ý đến diện mạo của Thánh Đồng, hiện tại tinh tế đánh giá lại, trước mắt là một nam tử trẻ khoảng hai mươi tuổi, thế nhưng bộ dáng rất đẹp. Tuy trong tưởng tượng là một nam hài kỳ quái, nhưng hắn tuyệt đối lại không giống nữ tử chút nào, hắn có một vẻ đẹp trung tính. Mái tóc bồng bềnh tạo cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, toàn thân tỏa ra một khí chất thanh đạm, thuần khiết nhưng lại không kém phần anh khí. Sau đó, đôi mắt đang nhắm nhẹ nhàng động đậy, chậm rãi mở ra. Đó là một đôi lam đồng tuyệt đẹp.
Thánh Đồng tỉnh dậy, thấy cổ tay đã được băng bó sơ, bên cạnh là một vị nam tử tuấn mỹ xa lạ, trong nhất thời mọi ý nghĩ được phục hồi, ngạc nhiên ngây người ra đó.
“Đã tỉnh lại rồi à, tự mình dùng máu chữa khỏi ma pháp, lại tự mình cắt cổ tay, đúng là ngu ngốc.” Nam tử lạnh lùng nói.
“Ngươi, ngươi là…?”
Nam tử cũng không trả lời, chỉ đứng dậy phủi phủi những hạt bụi trên người. “Tốt lắm, ngươi đã cứu ta một lần, nay ta cũng đã cứu ngươi một lần, hẳn không thiếu nợ lẫn nhau, cứ như vậy chúng ta từ biệt tại đây.” Nói xong xoay người rời đi.
“A! Ngươi là con bạch ưng ngày hôm qua?” Thánh Đồng vội vàng đứng lên hỏi, một bên lấy ma pháp đơn giản chữa thương, nam tử cũng không để ý tới, tiếp tục đưa lưng về phía Thánh Đồng mà bước tới.
“Cái kia, cảm ơn ngươi, ta gọi là Thánh Đồng, có thể cho ta hỏi tên ngươi không?”
Nam tử khi nghe được cũng dừng bước. Tạ ơn? Cổ tay Thánh Đồng là vì hắn mà cắt, thương Thánh Đồng là nhờ mình niệm chú chữa lành. Hắn chỉ là không muốn mang tiếng bội bạc. Tạ ơn? Ngay chính bản thân mình cũng không nhận thấy mình có gì đáng để tạ ơn, miệng hắn hướng khẽ nhếch mà nói.
“Minh Tuyết.”
Sau đó cũng không để ý Thánh Đồng có nghe được hay không, liền biến thành bạch ưng bay đi. Thánh Đồng nhìn chấm đen bạch ưng bay xa, trong lòng lại tràn lên một tia mất mát.
Ổn định lại tâm tình, Thánh Đồng lại bắt đầu xuất phát đến Huy Kim Thành. Huy Kim Thành là một nơi nổi tiếng, cũng là một trong năm thành lớn nhất của đại lục, nếu lần đầu tiên du ngoạn trong nhân gian thì nơi đầu tiên cần đi đến đó chính là Huy Kim Thành.
“Thật tốt, vừa tới nhân gian đã được gặp ma thú, lúc trước đều chỉ gặp yêu thú, hơn nữa phần lớn là những con thú bảo hộ người khác. Lần này đúng thật tốt, để ta nhìn thấy được cả ma thú, điềm lành a!” Thánh Đồng càng nghĩ càng cao hứng, phấn chấn, tựa như mục tiêu của mình đã gần ngay trước mắt.
Qua một thời gian theo lộ trình, cây cối bắt đầu rậm rạp hơn, hình như đã tiến đến phạm vi bên trong khu rừng. Đường đến Huy Kim Thành phải đi qua một khu rừng sao? Thánh Đồng cố gắng nghĩ nghĩ, hay mình đã nhớ lầm? Tới đó rồi tính sau, Thánh Đồng tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy, Thánh Đồng đi càng sâu vào trong khu rừng tối, chẳng mấy chốc đã qua ba ngày, ăn ngủ cũng chỉ là loa qua cho có lệ. từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại yêu thực vật khác nhau nên đại khái có thể hiểu địa hình khu rừng một ít, trên đường đi hắn cũng cứu không ít yêu thú, đáng tiếc yêu thú dù mạnh bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể so sánh với ma thú Minh Tuyết, mà có thể biến thành người thì cấp bậc lại càng cao hơn. Kết quả, sau mỗi đêm khi hắn tỉnh lại thì tất cả các yêu thú đều rời đi hết, làm cho Thánh Đồng rất thất vọng.
“Một mình lưu lạc thật tĩnh mịch a.”
Thánh Đồng ôm chặt con thú vừa cứu sống, là một yêu báo đang còn mê mang, chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
“Thật ấm áp…” Hắn nói mê.
***********************
Minh Tuyết hoàn toàn không biết mình đã tạo nghiệt gì. Thật là, có ai đã nợ ân tình người khác, đã chai mặt rời đi, một mình đi đến khu thần quỷ quay đầu nhìn lại liền thấy Thánh Đồng đi về phía Thánh Vực.
‘Cái tên ngu ngốc kia muốn tới Thánh Vực làm gì?’
Quay đầu lại hắn tiếp tục bay về phía trước, nhưng trong lòng lại kêu gào bảo hắn bay trở về với Thánh Đồng.
‘Tóm lại hắn đến Thánh Vực làm gì? Thánh Vực là thông đạo duy nhất vào Minh giới a!’ Tuy rằng Minh Tuyết biết từ trong tận đáy lòng điều này không hề có khả năng. Bao quanh cả Thánh Vực là một kết giới thật lớn, mà Minh Chi Môn nằm tận sâu trong đất được bảo vệ và vây quanh bởi mười ba tầng kết giới. Đồng dạng hơn nữa là Thiên Chi Môn nằm ở chỗ cao nhất cũng được mười ba tầng kết giới bảo hộ, còn nữa khi hắn rời đi còn để lại nửa phần ma lực trấn thủ, người thường căn bản không có khả năng đi vào. Xung quanh Thánh Vực cũng có không ít những yêu ma quỷ quái, yêu tinh tràn đầy, ngay cả thực vật cũng chứa rất nhiều yêu khí và biết công kích, cho dù là những binh lính thâm niên thiện xạ nhất hoặc ma pháp sư cũng thể thông qua được Ma Chi Sâm tới Thánh vực.
‘Ai biết được tên kia thâm tàn bất lộ, là cao thủ ẩn tàng thì sao? Qua được Thiên Chi Môn cùng Minh Chi môn không tính có bao nhiêu nguy hiểm?’
Vẫn là nên tìm hiểu nguyên nhân, vừa nghĩ Minh Tuyết vừa bay về phía Thánh Đồng.
Thế nhưng, theo Thánh Đồng ba ngày nay, bây giờ mới biết Thánh Đồng là một người cực kỳ ngu ngốc! Đi một mình mà lại hưng phấn đến cười ngây ngô không có lý do, tựa như không có chuyện gì xảy ra, tựa như toàn bộ thiên hạ đều phát sáng, trên đường gặp cái gì cứu cái đó, một chút cảnh giác đều không có, vào buổi tối trước khi ngủ liền đem cả yêu thú yêu thương ôm ngủ một cách thoải mái. Hắt rốt cuộc làm như thế nào mà có thể sống đến bây giờ? Không ai dạy hắn là đa số trong dòng máu của các yêu thú hoang dã đều có dục vọng tàn bạo mạnh mẽ sao?! Chẳng lẽ hắn không sợ nửa đêm yêu thú tỉnh lại liền xé xác ăn sạch hắn sao? Hại hắn phải nhiều lần đợi đến nửa đêm lúc Thánh Đồng ngủ say mới đá bọn chúng đi, mà sáng hôm sau Thánh Đồng còn lầm bầm lầu bầu oán giận kêu yêu thú không ở lại bồi hắn!
‘Tại sao ta lại phải gác đêm vì cái tên ngu ngốc này?!’
Mà hôm nay lại không, đêm nay hắn để Thánh Đồng ôm con yêu báo vào ngực, Minh Tuyết không vội vã đuổi đi. Yêu thú cũng có cấp độ khác nhau, bán nhân có, trí tuệ có, cũng có thể biến thành nửa người nửa thú, nghe và hiểu được tiếng người, cũng có thể nói. Yêu chính là có ma lực và tuổi thọ giống với động vật, trí tuệ cùng trình độ có phần thấp hơn, huyện luyện nhiều lắm cũng chỉ nghe hiểu được các câu mệnh lệnh. Lúc trước thấy Thánh Đồng đem con yêu bán nhân ôm nói chuyện rồi ngủ, trong lòng không biết sao lại dâng lên từng đợt hỏa khí. Trơ mắt nhìn chân của con bán nhân kia khoác lên cặp đùi của Thánh Đồng, Thánh Đồng còn cao hứng ôm chặt con đó, vùi đầu vào lông nó, Minh Tuyết hận mình không đợi Thánh Đồng ngủ đi mà phanh thây mấy con yêu thú vừa nhặt về thành ngàn khúc! Thật vất vả mới chờ tới lúc Thánh Đồng ngủ say hắn ngay lập tức đạp con thú kia rời xa Thánh Đồng, sau đó dùng ma pháp tống khứ bọn hắn đi chỗ khác.
Nhưng đêm nay Thánh Đồng nhặt về một con yêu quái. Tuy rằng hắn vẫn rất mất hứng, nhưng khi nghĩ đến tâm trạng không tốt của Thánh Đồng trong mấy ngày nay, có lẽ Thánh Đồng muốn ôm ấp cái gì đó mà ngủ? Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Tuyết cũng không vội vã đá con báo này đi. Đáng tiếc, hắn chỉ lo lấy tâm lý kì quái của hắn làm cớ, lại quên đi, yêu sẽ ăn thịt người, con báo bình thường cũng sẽ ăn thịt người, huống chi là yêu báo?
Vì thế ngay khi Minh Tuyết trầm tư, yêu báo chậm rãi tỉnh dậy. nó đang bị thương rất nặng và trong tình huống nguy cấp, nhu cầu cấp bách là bổ sung thể lực, mà nó vừa nhấc đầu thì lại thấy Thánh Đồng ở phía trước. Con mồi từ trên trời rơi xuống a! Nó từ trước đến giờ chưa bao giờ quá dễ dàng tìm được con mồi lớn như vậy. Nó nhẹ nhàng cúi đầu từ liếm liếm xương quai xanh rồi đến cái cổ mảnh khảnh của Thánh Đồng, tiếp đến nó liếm lên gương mặt đáng yêu đang say ngủ, lưu lại một vệt sáng lấp lánh. Thật ngọt a! Nó đã muốn có con mồi như vậy từ lâu lâu. Chỉ lo thưởng thức mỹ vị của con mồi nên nó đã xem nhẹ cách đó không xa có một đôi ngân mâu tóe lửa giận đang nhìn chằm chằm nó.
‘Con báo kia! Nó đang làm cái gì?!!!! Không có gì lại đi liếm gương mặt của tiểu gia khỏa! Không thể tha thứ! Ngay cả ta đều không có….không không không, ta đang nghĩ chuyện gì, ý của ta là, ngay cả ta đều không có liếm con mồi của ta như vậy… A, đã vậy còn muốn cắn xuống!’
Chỉ thấy yêu báo đã chuẩn bị tốt việc hưởng thụ bữa tiệc lớn, nó mở to cái mồm đỏ âu hướng chiếc cổ của Thánh Đồng đang ngủ say mà cắn xuống. Minh Tuyết thấy tình hình bất ổn cũng không quản nhiều, lớn tiếng quát chú văn, “LIỆT . PHONG . PHÁ”
Khí bên người Minh Tuyết bắt đầu tách ra, chia ra thành từng hàng dài giống như những mũi tên nhọn bắn thẳng về phía yêu báo, ngay lúc răng nanh yêu báo thiếu chút nữa đụng tới cổ Thánh Đồng thì đột nhiên bị đánh bay, sau đó không cử động được, xé toạc yêu báo đang ở giữa không trung thành hai nửa, máu tươi văng cả một vùng. Minh Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng phi thân đến gần, rồi khai triển hai quả cầu lửa đốt sạch cái xác của con báo. Trên mặt đất, vũng máu kia cũng được đất hấp thu.
Mà lúc này Thánh Đồng đặc biệt ngủ rất say, một chút cũng không phát hiện hắn vừa rồi đã trải qua một phen giữa sự sống và cái chết, còn chưa nói tới việc thiết chút nữa đã nằm trong bụng con báo. Minh Tuyết nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Thánh Đồng, yên lặng nhìn Thánh Đồng vẫn không nhúc nhích gì, trên mặt còn lưu lại một vệt dài nước miếng của con báo vừa rồi.
Thật lâu sau, Minh Tuyết không chịu nổi trầm mặt rốt cuộc cũng bùng nổ.
“Ngươi là tên không có đầu óc, quả đúng là ngu si!” Minh Tuyết một phen giận dữ lôi kéo vạt áo của Thánh Đồng, lộ ra một bộ ngực tuyết trắng. Minh Tuyết cắn mạnh vào đầu ngón tay, sau đó nhỏ những giọt máu đỏ lên ngực Thánh Đồng, ngay tại vị trí máu vẽ một cái ấn ký, bên ngực trái Thánh Đồng cũng vẽ một cái giống như vậy, sau đó hắn cũng làm như vậy với chính mình, rồi hắn áp mình lên người Thánh Đồng để ấn ký mình chạm vào ấn ký của Thánh Đồng.
“Nay, Minh Tuyết ta dùng máu của mình lập khế ước, ta, Minh Tuyết, nguyện dâng tặng cho con người này, Thánh Đồng, nguyện đời đời kiếp kiếp lấy thân bảo hộ cho hắn, sinh mệnh của ta cũng tùy thuộc vào hắn! GIAO ƯỚC!” Một trận máu hào quang đỏ sậm chậm rãi sáng lên giữa vùng tiếp xúc của Minh Tuyết và Thánh Đồng, vết máu kết hợp lại thấm sâu vào làn da của mỗi người, trở thành một cái ấn ký đối xứng không bao giờ xóa được trên ngực của Minh Tuyết cũng như là của Thánh Đồng. Hồng quang tỏa sáng dần mờ đi, nghi thức thệ ước chính thức hoàn thành.
Sau đó, Minh Tuyết ngây dại.
“Ta đang làm cái gì?”
Hắn cúi đầu nhìn thấy ngón tay bị cắn phá của mình, cùng cái ấn ký trước ngực Thánh Đồng, bắt đầu nhớ lại.
“Ta rốt cuộc đã làm cái gì? Ta đường đường là người thủ hộ Minh Chi Môn Thánh Vực, là chủ nhân cõi âm có sinh mệnh vĩnh hằng – Minh Sử, thế nhưng lại chạy tới đây làm thú bảo hộ cho cái con người ngu ngốc này?!!!!”
“Ta đến tột cùng đã làm chuyện gì sai a a a a?!!!”
Trái lại, Thánh Đồng lại có một giấc ngủ thật ngon từ trước tới nay chưa bao giờ có.
>>Hoàn chương 2<<

Minh Tuyết Thánh Đồng – 01

Minh Tuyết Thánh Đồng
Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Chương 01
“Đáng giận! Sao vẫn cứ mãi quấn quít lấy ta?”
Trong màn đêm, một vị công tử mái tóc màu bạc dài đang cầm kiếm, xung quanh là bốn tên khác vẻ mặt hung dữ đang bao vây lấy hắn. Trong đó có một tên nhảy ra khỏi vòng tròn hô hào với ba tên còn lại, “Các ngươi bám lấy hắn!”
Vừa nghe thấy hiệu lệnh ba tên kia lập tức phóng tới khống chế nam tử, thừa dịp nam tử tóc bạc bị ba đồng bạn chế ngự, tên kia liền hướng vòng tròn niệm chú, một luồng Đới Hỏa hướng khe hở giữa ba người và nam tử đầu bạc bay đi. Nam tử đầu bạc vì phải chống lại những trận công kích của ba người kia, khi quay người hỏa tiễn đã rời khỏi người không đến một thước. Mấy người kia mắt thấy tình thế trở nên thuận lợi hơn thì lòng đầy háo thắng, nhưng trong chốc lát hỏa tiễn đang nằm trên mặt đất giống như bốc hơi lên trời, vô tung vô ảnh, biến mất không tung tích.
“Hắn bố trí kết giới!”
“Hừ, các ngươi chỉ dựa vào loại ma pháp thấp kém này mà đòi đấu với ta, vĩnh viễn không bao giờ có.” Nam tử tóc bạc cười lạnh nói.
Tên cầm đầu  nghe thấy, sau đó lại nở nụ cười nói: “Ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu. Ma pháp của ngươi có lẽ mạnh nhưng chúng ta bốn đấu một, e rằng ngươi cũng không có cơ hội để thắng, tới lúc đó cả khí lực để cười chỉ sợ còn khó.”
Nam tử tóc bạc không nói gì cũng không lay động, chỉ ở tư thế phòng thủ, cũng không trả lời.
Chết tiệt! Nếu không để một phần công lực trấn thủ kết giới ở Thánh Vực thì loại mê dược này có thể làm gì hắn? Loại mê dược có tác dụng áp chế ma lực trong người, hại hắn không thể dùng ma pháp công kích. Trong tình huống này có thể biến thân thì tốt rồi, nhưng chết tiệt hắn lại không có không gian để biến thân! Nhân loại là một loài sinh vật ti tiện, không biết gì lại đi công kích thần tiên?
Hắn một bên chống đỡ, một bên không ngừng di động, lén tìm kiếm khe hở để thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn này, nhưng bốn con người đó lại không cho hắn nghỉ ngơi. Rất nhanh, mê dược đã phát tán rõ rệt, thân thể nỗ lực chống cự cũng trở nên dao động không ngừng.
“Ha hả, thế nào? Không phải ngươi nói là không làm gì được ngươi sao?” Một người trong số đó thấy được sơ hở của hắn, trong mắt lóe sát ý, lập tức niệm chú đánh tới, ngay lập tức áo vị nam tử tóc bạc liền bị nhiễm một mảng đỏ. Hắn giơ kiếm miễn cưỡng công kích hai người khác, nhưng vì động đến vết thương nên động tác không được thuần thục, hắn từ từ đứng lên mặt đất, chưa kịp hoàn hồn nhất thời bị bốn tên ác bá dùng kiếm đâm thẳng vào ngực.
“Ô”  Nam tử tóc bạc cố gắng đem kiếm đánh loạn một phen rồi ngã người về phía sau, tạo một khoảng cách. Thấy mình không còn đường lui, ngẩng đầu nhìn phía sau là một dốc núi sâu, nam tử tóc bạc dùng tất cả khí lực còn lại vươn người về phía trước, ngã xuống vực sâu nơi chỉ nhìn thấy rừng rậm âm u và sườn núi.
“Thực đáng tiếc.”
“Không sao. Rơi xuống dốc núi này thì hắn chết là việc đã định rồi. Chúng ta chờ đến trời sáng liền đi xuống núi tìm xác, loại ma thú cao cấp này đem đi bán hẳn được rất nhiều tiền.”
Dưới vách núi, bạch ưng trên mình đầy máu tươi té trên mặt nước thở dốc.
“Đáng chết… Sau này ta nhất định phải báo thù…”
Đang nguyền rủa tên Thánh Vũ kia, cũng không để ý thân thể mình không chịu nổi tổn thương lớn, thì nghe tiếng bước chân sàn sạt. Sau đó một âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên: “Ai ở đó vậy?”
*******************
Đã hơn một tuần kể từ khi các trưởng lão kêu hắn đi xa, rời khỏi thôn càng xa thì càng thấy ít bóng người. Ngồi trước đống lửa, dùng một nhánh cây nhẹ nhàng chọc chọc đống lửa, Thánh Đồng thở dài.
Thật hy vọng có thể nhanh đến Huy Kim Thành.
Một buổi tối không mây, có thể nhìn thấy rất nhiều sao, dường như vì ở trước ánh lửa nên chúng trở nên ảm đạm vô cùng, Thánh Đồng niệm chú ngữ, một dòng nước dần ngưng tụ giữa không khí, ánh lửa dần mờ đi, cuối cùng thì tắt hẳn. Thánh Đồng vừa lòng nằm xuống, đôi mắt bất giác nhìn lên bầu trời đầy sao đến ngây người.
Ngay khi đang bị cơn buồn ngủ đột kích, đột nhiên nghe được một âm thanh kì lạ phát ra từ phía xa, cỏ cây như bị dẫm đạp lên một cách nặng nề. Cơn buồn ngủ của Thánh Đồng cũng tự động tiêu tan, Thánh Đồng đi đến nơi phát ra âm thanh.
“Ai ở đó vậy?”
Đợi một hồi không nghe được giọng nói nào đáp lại, Thánh Đồng cẩn thận đi đến chỗ phát ra tiếng động, đến nơi chỉ thấy một con phi ưng màu trắng trên người đầy vết thương và máu, trước ngực cũng có một vết cắt thật lớn, máu tươi màu đỏ không ngừng theo chảy ra từ miệng vết thương. Thánh Đồng vươn tay muốn chạm vào nhưng bị một bức tường vô hình nào đó đẩy ngược trở ra.
“Kết giới?” Thánh Đồng ngạc nhiên, “Thì ra là ma thú, ngươi hẳn là nghe được lời ta nói chứ?”
Thánh Đồng chậm rãi rút tay về. “Yên tâm ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Nhưng ngươi phải nghe lời ta bỏ kết giới này đi, nếu không thì ta không thể giúp ngươi chữa thương được a!”
Quan trọng là, Thánh Đồng bị hắn đề phòng mở kết giới. Kết giới vẫn được duy trì, đối với việc cùng Thánh Đồng nói chuyện thì Bạch Ưng không muốn tin. Tuy rằng hắn biết ở nhân giới, nhân loại không phải người nào cũng giống nhau, nhưng sau khi bị nhân loại hạ độc thủ thì hắn không thể không cẩn thận một chút. Dù sao hắn cũng không cần người khác chữa thương, chỉ cần an toàn ở trong kết giới một thời gian đợi thân thể dần hồi phục hoàn toàn là được. Hơn nữa, ai biết con người này có phải đồng bọn với đám người kia không? Bạch ưng cảnh giác nhìn Thánh Đồng.
Thánh Đồng cảm giác con bạch ưng này khó chịu nhìn mình, liền niệm chú ngữ, chú ngữ mạnh mẽ xâm nhập vào kết giới. Nhưng kết giới ma pháp không phải nói muốn phá liền phá được, Thánh Đồng càng ngày càng đọc nhiều chú ngữ thì bạch ưng lại càng ra sức phản kháng, việc này làm Thánh Đồng tức điên lên.
“Đừng tăng mạnh kết giới nữa, ngươi đã bị thương nặng như vậy, đừng miễn cưỡng tăng lượng ma pháp!” Thánh Đồng vừa nói, vừa cầm thanh kiếm lên, chỉ thấy đầu kiếm được chia bốn mảnh khác nhau, xếp thành hình chữ X, thân kiếm màu trắng thuần khiết.
Bạch ưng thấy Thánh Đồng rút kiếm, thầm cười lạnh. Một bộ ngạo mạn nói nghĩa lí, kết quả còn không phải giống nhau? Nó lạnh lùng chờ Thánh Đồng giơ kiếm chém vỡ kết giới của hắn.
>>Hoàn chương 1<<

[Mục lục] Minh Tuyết Thánh Đồng

Minh Tuyết Thánh Đồng

Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Thể loại: Đam Mỹ, huyền huyễn, nhân thú, nhất thụ nhất công, lạnh lùng bá đạo công ôn nhu thụ, HE
Edit: Ishuca topA
Beta: Tiểu Hân
Lời mở đầu:
Đây là văn cũ viết mấy năm trước, vốn chỉ viết đến tình tiết hai nhân vật chính gặp nhau, đi cùng nhau liền dừng, nhưng chỉ dùng bút viết, còn lưu lại trên tập. Bởi vì đã lâu lắm rồi, nên gần như quên hết nội dung truyện, chỉ có lại nhân vật. Vì thế lại một lần nữa suy nghĩ bối cảnh cùng nội dung.
Tiểu công tên là “Minh Tuyết”, tiểu thụ tên “Thánh Đồng”. Vốn cái tựa ban đầu của truyện là “Thánh Đồng Minh Tuyết”, đơn thuần gộp hai tên lại, dù sao như vậy nghe cũng rất êm tai, cảm thấy xếp “Thánh” trước “Minh” cũng tốt, thế là biến thành như vậy. Nhưng có bằng hữu nói đổi thành “Minh Tuyết Thánh Đồng” nghe cũng hay, vì thế, văn này có tên là “Minh Tuyết Thánh Đồng”.
Đây là lần đầu tiên viết chuyện xưa, cũng là lần đầu tiên viết đam mỹ văn, thỉnh mọi người ủng hộ.
Tiết tử
Minh giới
“Vũ, ngươi thật ngốc…” Một nữ hài tử xinh đẹp vùi vào lòng một nam tử tuấn tú.
“Ngươi mới ngốc, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần tám mươi năm ngắn ngủi là ta đã thỏa mãn rồi sao? Ta đã sớm hứa, sinh tử tương tùy, không phải sao?” Nam tử nâng tay vuốt ve mái tóc người trong lòng, tay kia ôm càng thêm chặt.
“Nên ngươi bỏ chạy đến Minh giới này? Vậy Thần Chi Môn và Huyễn Thần Bảo sao bây giờ?”
Nam tử cúi đầu hôn lên trán nữ tử.
“Băng Nhi, ngươi không cần quản nhiều chuyện như vậy. Nếu cả Thần giới và Minh giới đều đã cho phép chuyện của chúng ta, vậy ngươi còn lo lắng điều gì?”
“Thật sao? Ngươi đừng gạt ta.”
“Được rồi được rồi.” Nam tử giơ hai tay đầu hàng. “Thần giới đã tuyên bố, chỉ cần chúng ta giao ra một người để tiếp nhận là được.”
Nam tử tà tà cười, “Vì thế, chúng ta phải cố gắng tạo ra một người cho bọn hắn!” Sau đó cúi đầu nói nhỏ bên tai nữ tử, “Bởi vì thân thể nhân loại của ngươi bị biến đổi, ta đã cấm dục năm mươi năm rồi…”
“Ngươi! Ngươi đứng đắn một chút!” Nữ hài đỏ mặt nói, “Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang là linh thể!”
Nam tử hôn lên cổ nữ tử, gấp gáp cởi y phục nàng, mơ hồ nói, “Giống nhau thôi… chẳng qua hài tử hoặc nữ nhi của chúng ta cũng sẽ là hồn phách.”
“Ngươi! Ta, ta còn chưa nói xong!”
“Hư… một lát nói…”
Năm trăm hai mươi năm sau
Nhân giới
U Minh Bảo, ngoài Minh Chi Môn
“Không đi!” Một nam tử mặc y phục thuần trắng, mái tóc dài màu bạc ngồi trên ghế, lạnh lùng nói với người đang quỳ gối trước mặt.
“Minh Sử, thỉnh ngài đáp ứng, bằng không tiểu nhân hoàn hồn rồi cũng không có công đạo a.”
“Tên Thánh Vũ kia tự mình chạy tới chịu chết, hiện tại bị lạc mất con còn bắt ta đi tìm?” Bạch y nam tử đột nhiên đứng lên, “Mấy trăm năm nay hắn ở Minh giới hưởng phúc, để lại mình ta ở Nhân giới giúp hắn thủ Thần Chi Môn, còn ngại chưa đủ phiền ta sao?”
“Minh Sử, ngôi vị Thánh Sử đã bỏ trống năm trăm hai mươi năm rồi, Thần giới cũng đã bắt đầu sốt ruột. Thỉnh ngài đáp ứng!”
“Tên hỗn đản đó, không có manh mối bảo ta tìm thế nào? Người trên nhân gian nhiều như vậy, muốn ta phải nhìn hết từng người sao?”
“Thần giới nói, chỉ cần ngươi đến Nhân giới ngoài Thánh Vực là tìm được…” Người đang quỳ trên mặt đất co rụt lại một chút. “Minh Sử…” Thanh âm đáng thương.
“… Ta biết rồi ta biết rồi! Ta đi là được! Thật là!”