Thụ tính đại phát
Tác giả: Minh Quỷ
Đệ nhất chương
Giang Nguyệt Lâu: “Ta không ngờ ngươi lại hạ loại độc này lên người ta.”
Giang Chiết Tuyết cười nói: “Bởi vì ta biết, ngoài cái này ra thì không còn thứ gì có thể làm nhục ngươi được.”
Giang Nguyệt Lâu: “Ngươi làm tốt lắm, không hổ là đệ đệ của ta.”
Giang Chiết Tuyết mỉm cười thắng lợi, chắp tay nói: “Quá khen, huynh
trưởng thân ái, tiểu đệ có việc đi trước, huynh cứ chậm rãi hưởng thụ
đi.”
Giang Nguyệt Lâu không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn đệ đệ hắn rời
đi, đứng thật lâu môi mới cong lên tạo thành một nụ cười, lẩm bẩm:
“Không ngờ ta lại có ngày hôm nay, cũng may là thua trong tay người
thân.”
Giang Nguyệt Lâu căn bản sẽ không bao giờ thua nhưng hắn lại quá
khinh địch, khiến cho bây giờ thua đến thê thảm thế này, còn bị chính
thân đệ đệ hạ thứ độc dược phi thường phi thường kỳ quái này.
Loại độc này gọi là “Thụ tính đại phát.”
Nghe Giang Chiết Tuyết nói độc này có thể biến một nam nhân từ thượng người trở thành bị người thượng, quả là kẻ đáng thương.
Không giết người, cũng không thể phế người, chỉ mang tính uy hiếp.
Giang Nguyệt Lâu rất nổi danh trên giang hồ, gọi là “Phong Nguyệt Phiến”.
Là công tử phong lưu đứng nhất nhì trong giang hồ, là nam nhân nhưng
lại có thể cùng một chỗ với cả nam lẫn nữ, không có mấy trăm cũng có mấy
chục. Số người ái mộ hắn lại càng ngày càng nhiều – hơn nữa Giang
Nguyệt Lâu từ trước đến nay đều là người ở trên.
Nhưng hắn lại trúng “Thụ tính đại phát”, chắng phải rất không hay rồi?
<<<<<<<<<<<
Giang Nguyệt Lâu được xưng là “Phong Nguyệt Phiến”, mọi người trong
giang hồ đều biết vũ khí của hắn chỉ là một chiết phiến. Nhưng chiết
phiến này lại hết sức mỹ lệ, đầu và vành đều được mạ vàng óng ánh, đồng
thời trên quạt có họa cảnh sông núi thanh khiết, phía trên viết bốn chữ,
“Phong Nguyệt vô biên”.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên đầu chiết phiến có những mũi dao nhọn.
Đó là một loạt những con dao sắc bén, những con dao sắc bén này màu đen
huyền, cực mỏng cực lợi hại, đụng vào sẽ chảy máu, chỉ cần chiết phiến
động, thì ngay thời điểm đó chắc chắn mọi nơi đều chìm trong máu, nếu
những cây dao đó không trúng vào điểm chí mạng trên cơ thể thì địch thủ
cũng bị trúng kịch độc mà chết.
Cho nên Giang Nguyệt Lâu là “Phiến Đế Xuân Thu”, không ai muốn nếm thử tư vị này.
Chiết phiến của Giang Nguyệt Lâu rất có danh tiếng trong giang hồ, và
cái nổi danh không kém chiết phiến chính là bản tính phong lưu của hắn.
Khi Giang Nguyệt Lâu cầm chiết phiến cười khẽ thì, rất ít người có thể lạnh nhạt đứng nhìn.
Vì thế giờ phút này Giang Nguyệt Lâu phe phẩy chiết phiến đi đến
Phượng Hoàng lâu, ánh mắt của tất cả nam nữ đều dừng trên người hắn.
Giang Nguyệt Lâu thần sắc tự nhiên lên lầu một, có một chí hữu đang ở đó chờ hắn.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã tìm thấy người đó ở đâu, đương nhiên nếu là
ngươi cũng sẽ như vậy. Bởi vì vị bằng hữu này của Giang Nguyệt Lâu cũng
rất khiến người khác chú ý.
Người kia tên Kỷ Thanh Nhai, hắn là một kiếm khách. Ngươi có thể
trông thấy một thanh trường kiếm đặt trên bàn trước mặt hắn, thoạt nhìn
là một trường kiếm vô cùng bình thường nhưng trên giang hồ, không ai cho
rằng thanh trường kiếm này bình thường như bề ngoài của nó.
Thanh kiếm có tên “Xuân Thủy”, mà biệt hiệu của Kỷ Thanh Nhai trên giang hồ cũng là “Xuân Thủy Kiếm”.
Đây là một danh hiệu hết sức vinh hiển – kiếm của ngươi là đại biểu
cho bản thân ngươi, mà hiện tại nó trở thành một danh hiệu, cho nên nó
cũng biểu hiện trình độ kiếm thuật cao minh phi thường của Kỷ Thanh
Nhai.
Có một câu nói ví von về “Xuân Thủy Kiếm” rằng “Xuân thủy vi nhận, nhất kiếm khuynh thành”.
Câu thơ tràn ngập tình thơ ý họa mà bản thân Kỷ Thanh Nhai cũng tràn ngập tình thơ ý họa không kém.
Hắn ngồi ở đó, tựa như một bức họa, chỉ có một chỗ khuyết là không có
thi từ. Khi y nhìn thấy sự hiện diện của Giang Nguyệt Lâu, liền khe khẽ
nở nụ cười, cuốn mọi cảnh sắc xung quanh vào một hồ nước sâu rộng.
Kiếm tựa xuân thủy, nhân tựa xuân thủy.
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Giang Nguyệt Lâu ngồi đối diện Kỷ Thanh Nhai, bình tĩnh nói: “Ta trúng độc.”
Tươi cười trên gương mặt Kỷ Thanh Nhai ngưng trệ, chớp mắt một cái mới chậm rãi nói: “Ai?”
Giang Nguyệt Lâu: “Thân đệ đệ của ta, Giang Chiết Tuyết hắn đã trở
lại, ta mới biết được, ba năm trước hắn trở thành môn hạ của Hạ Lan
Khuyết.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Độc Trung Thánh Thủ?”
Giang Nguyệt Lâu: “Đúng vậy, đáng tiếc ta biết đã muộn, nếu không sẽ không khinh địch.”
Trong mắt Kỷ Thanh Nhai hiện lên một tia lãnh ý nói: “Ta giúp ngươi bắt hắn.”
Giang Nguyệt Lâu nói: “Vì sao ngươi lại không đề cập đến việc giải độc giúp ta, hay độc ấy không có chút lợi hại nào.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Nếu độc nhẹ, ngươi sẽ không tìm ta. Nếu độc nặng, ngươi còn tâm tư tới thanh lâu với ta?”
Giang Nguyệt Lâu cười khổ: “Xem ra tình báo của ngươi rất lợi hại, ta
quả nhiên không tìm lầm người, bất quá nếu sư phụ của Giang Chiết Tuyết
đã ra tay, ngay cả ta còn trúng chiêu, ngươi cũng phải cẩn thận.”
Kỷ Thanh Nhai gật đầu nói: “Ngươi trúng độc gì?”
Giang Nguyệt Lâu trầm mặc nửa ngày, rầu rĩ nói: “Không có khả năng ảnh hưởng đến ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi chừng đó.”
Vừa rồi hắn đã qua thanh lâu thử nghiệm, Độc Trung Thánh Thủ quả
nhiên lợi hại, môn hạ đệ tử lại càng không đơn giản, loại kì độc này lại
có thể làm cho Phong Nguyệt Phiến hắn không thể ở trên được.
Kỷ Thanh Nhai chỉ nói một câu “Xem ra loại độc này thật phiền toái”, ngoài ra không truy vấn thêm.
Thật may mắn cho Giang Nguyệt Lâu vì Kỷ Thanh Nhai không truy vấn hắn.
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Thế lực của Kỷ Thanh Nhai ở Giang Nam gần như là một tay che trời,
nhưng qua năm ngày vẫn không tìm được tung tích của Giang Chiết Tuyết.
Giang Nguyệt Lâu đành ở lại nhà của Kỷ Thanh Nhai, chờ đợi tin tức.
Đồng thời dùng bồ câu đưa thư đến tất cả các nhân sĩ có tiếng trên giang hồ kêu gọi sự hỗ trợ của họ.
Giang Nguyệt Lâu thực nôn nóng.
Hắn có thể không có tiền, không có rượu nhưng lại không thể thiếu bạn giường a.
Đáng tiếc vị đại công tử phong lưu này lại đang trúng kì độc, cho dù
có nhiều yêu thương nhung nhớ với mỹ nhân cũng đành bất lực, hơn nữa
chuyện này ngày qua ngày như đang tra tấn hắn.
Trong phòng, Giang Nguyệt Lâu đi qua đi lại, trên trán lấm tấm mồ
hôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu ngươi tìm được Giang Chiết Tuyết, ta sợ
đến lúc đó ta đã bị nghẹn đến chết.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Giang Chiết Tuyết quả là không đơn giản, cư nhiên
cho người hạ loại độc này. Ta nghĩ ngươi trước nên tìm đại phu xem đi,
theo tình hình này, nhất thời sẽ không thể tìm được hắn.”
Giang Nguyệt Lâu quả quyết nói: “Không được!”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Vì sao?”
Giang Nguyệt Lâu: “Này… Cái loại sự tình này sao có thể để người khác biết.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Ta cũng biết.”
Giang Nguyệt Lâu trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Đó là ngươi tự đoán
được, ta cảnh cáo ngươi, chuyện này tuyệt đối không thể cho những người
trên giang hồ biết!.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Được.”
Nghe câu trả lời khẳng định đó, tâm Giang Nguyệt Lâu cũng nới lỏng
được một chút. Hắn đứng, Kỷ Thanh Nhai ngồi. Từ trên cao nhìn xuống, từ
góc độ này có thể xem kĩ tuyệt thế dung nhan của y, hàng lông mi dày đen
thoáng chốc nâng lên rồi hạ xuống, đôi mắt sáng tựa hồ thu, trong lòng
Giang Nguyệt Lâu bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy.
Giang Nguyệt Lâu liếm liếm môi, đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Thanh Nhai,
một tay vuốt thắt lưng hắn, nói: “Ta đã bảy ngày chưa làm qua, Thanh
Nhai, ngươi có thể giúp ta không?”
Kỷ Thanh Nhai mỉm cười dịu dàng: “Chính là ngươi không được.”
Giang Nguyệt Lâu: “Chỉ là không được ở phía trên.”
Kỷ Thanh Nhai nói: “Vậy ta đây ở phía trên.”
Giang Nguyệt Lâu: “Tất nhiên là không được, chỉ cần ngươi giúp ta
giải quyết cái này thôi.” Vừa nói vừa nhìn nơi phồng lên ở hạ thân.
Kỷ Thanh Nhai không nói gì, nhưng tay lại đặt lên khố của Giang Nguyệt Lâu.
Giang Nguyệt Lâu che miệng lại từ từ nằm xuống.
Tay Kỷ Thanh Nhai là tay của một kiếm khách, ngón tay thon dài, móng
tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, mượt mà sáng bóng, lại không có vết chai.
Thân là một kiếm khách đứng đầu đáng lẽ phải có rất nhiều vết chai,
nhưng hắn lại không có.
Hai tay thập phần linh mẫn, dù chuyện gì cũng có thể làm được.
Hiện tại, đôi tay đó lại đang an ủi hạ thân của Giang Nguyệt Lâu,
lòng bàn tay nhẵn nhụi nắm lấy phân thân cực nóng, đầu ngón tay xẹt qua
đỉnh, thắt lưng từng trận run rẩy. Ngươi xem, nó có thể thực hiện tốt
nhiệm vụ của nó.
Giang Nguyệt Lâu phát ra những âm thanh rên rỉ nhỏ vụn, tràn ngập
thích ý. Rất thần kì, đối với Giang Nguyệt Lâu, từ trước đến nay, chưa
bao giờ có thể tưởng tượng được dùng tay giải quyết lại có thể đạt được
hưng phấn đến vậy, khoái cảm lan khắp toàn thân, nhiệt lượng đều tập
trung xuống phía dưới.
Hắn vui thích theo tiết tấu của Kỷ Thanh Nhai, nhưng kì quái là Giang
Nguyệt Lâu lại có cảm giác trống rỗng, cực kỳ mãnh liệt, tựa như cần
một người ôm hắn, vì cảm thấy thẹn nên đôi môi đỏ tươi hé mở, khiến từng
tiếng từng tiếng rên rỉ quyến rũ thoát ra ngoài. Trước khi bị trúng
độc, Giang Nguyệt Lâu lại chính là người làm người khác toát ra những
tiếng rên rỉ đó.
Chất lỏng màu trắng đục bắn vào tay, Kỷ Thanh Nhai không nhanh không
chậm lấy khăn lau khô, sau đó hạ tầm mắt, thấy giang Nguyệt Lâu vẫn còn
đắm chìm trong dư vị còn sót lại, thậm chí lẩm bẩm: “Thanh Nhai, công
phu tay của ngươi thật tốt.”
Kỷ Thanh Nhai cười cười, cúi xuống hôn một cái lên môi Giang Nguyệt Lâu, sau đó đứng dậy rời đi.
Giang Nguyệt Lâu nằm thật lâu, mới lẩm bẩm: “Ngay cả chính huynh đệ
mình cũng trêu chọc, ngươi dùng nửa thân dưới để suy nghĩ sao? Giang
Nguyệt Lâu, ngươi chắc chắn sẽ hối hận…Không, bây giờ ngươi đã bắt đầu
hối hận rồi.”
>> Hoàn chương 1<<