Minh Tuyết Thánh Đồng
Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Thể loại: Đam Mỹ, huyền huyễn, nhân thú, nhất thụ nhất công, lạnh lùng bá đạo công ôn nhu thụ, HE
Edit: Ishuca topA
Beta: Tiểu Hân
Lời mở đầu:Đây là văn cũ viết mấy năm trước, vốn chỉ viết đến tình tiết hai nhân vật chính gặp nhau, đi cùng nhau liền dừng, nhưng chỉ dùng bút viết, còn lưu lại trên tập. Bởi vì đã lâu lắm rồi, nên gần như quên hết nội dung truyện, chỉ có lại nhân vật. Vì thế lại một lần nữa suy nghĩ bối cảnh cùng nội dung.
Tiểu công tên là “Minh Tuyết”, tiểu thụ tên “Thánh Đồng”. Vốn cái tựa ban đầu của truyện là “Thánh Đồng Minh Tuyết”, đơn thuần gộp hai tên lại, dù sao như vậy nghe cũng rất êm tai, cảm thấy xếp “Thánh” trước “Minh” cũng tốt, thế là biến thành như vậy. Nhưng có bằng hữu nói đổi thành “Minh Tuyết Thánh Đồng” nghe cũng hay, vì thế, văn này có tên là “Minh Tuyết Thánh Đồng”.
Đây là lần đầu tiên viết chuyện xưa, cũng là lần đầu tiên viết đam mỹ văn, thỉnh mọi người ủng hộ.
Tiết tử
Minh giới
“Vũ, ngươi thật ngốc…” Một nữ hài tử xinh đẹp vùi vào lòng một nam tử tuấn tú.
“Ngươi mới ngốc, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần tám mươi năm ngắn ngủi là ta đã thỏa mãn rồi sao? Ta đã sớm hứa, sinh tử tương tùy, không phải sao?” Nam tử nâng tay vuốt ve mái tóc người trong lòng, tay kia ôm càng thêm chặt.
“Nên ngươi bỏ chạy đến Minh giới này? Vậy Thần Chi Môn và Huyễn Thần Bảo sao bây giờ?”
Nam tử cúi đầu hôn lên trán nữ tử.
“Băng Nhi, ngươi không cần quản nhiều chuyện như vậy. Nếu cả Thần giới và Minh giới đều đã cho phép chuyện của chúng ta, vậy ngươi còn lo lắng điều gì?”
“Thật sao? Ngươi đừng gạt ta.”
“Được rồi được rồi.” Nam tử giơ hai tay đầu hàng. “Thần giới đã tuyên bố, chỉ cần chúng ta giao ra một người để tiếp nhận là được.”
Nam tử tà tà cười, “Vì thế, chúng ta phải cố gắng tạo ra một người cho bọn hắn!” Sau đó cúi đầu nói nhỏ bên tai nữ tử, “Bởi vì thân thể nhân loại của ngươi bị biến đổi, ta đã cấm dục năm mươi năm rồi…”
“Ngươi! Ngươi đứng đắn một chút!” Nữ hài đỏ mặt nói, “Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang là linh thể!”
Nam tử hôn lên cổ nữ tử, gấp gáp cởi y phục nàng, mơ hồ nói, “Giống nhau thôi… chẳng qua hài tử hoặc nữ nhi của chúng ta cũng sẽ là hồn phách.”
“Ngươi! Ta, ta còn chưa nói xong!”
“Hư… một lát nói…”
Năm trăm hai mươi năm sau
Nhân giới
U Minh Bảo, ngoài Minh Chi Môn
“Không đi!” Một nam tử mặc y phục thuần trắng, mái tóc dài màu bạc ngồi trên ghế, lạnh lùng nói với người đang quỳ gối trước mặt.
“Minh Sử, thỉnh ngài đáp ứng, bằng không tiểu nhân hoàn hồn rồi cũng không có công đạo a.”
“Tên Thánh Vũ kia tự mình chạy tới chịu chết, hiện tại bị lạc mất con còn bắt ta đi tìm?” Bạch y nam tử đột nhiên đứng lên, “Mấy trăm năm nay hắn ở Minh giới hưởng phúc, để lại mình ta ở Nhân giới giúp hắn thủ Thần Chi Môn, còn ngại chưa đủ phiền ta sao?”
“Minh Sử, ngôi vị Thánh Sử đã bỏ trống năm trăm hai mươi năm rồi, Thần giới cũng đã bắt đầu sốt ruột. Thỉnh ngài đáp ứng!”
“Tên hỗn đản đó, không có manh mối bảo ta tìm thế nào? Người trên nhân gian nhiều như vậy, muốn ta phải nhìn hết từng người sao?”
“Thần giới nói, chỉ cần ngươi đến Nhân giới ngoài Thánh Vực là tìm được…” Người đang quỳ trên mặt đất co rụt lại một chút. “Minh Sử…” Thanh âm đáng thương.
“… Ta biết rồi ta biết rồi! Ta đi là được! Thật là!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét