Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng – 02 – Sự kiện “Ăn trưa”

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng
Tác giả: Phong Gian Danh Hương
Đệ nhị chương: SỰ KIỆN “ĂN TRƯA”

Khóa học đầu tiên rất nhanh chấm dứt, kế tiếp là chuyện làm Tô Ngôn đau đầu nhất, ăn cơm!
Một tiếng chuông vang lên, ngay lập tức tất cả học sinh cứ như hổ đói, một mạch chạy đến căn tin, chỉ còn mỗi Tô Ngôn cúi đầu chậm rãi đi tới.
“Tô Ngôn, cùng ăn trưa được không?” Từ Thiếu Khanh tặng Tô Ngôn một cái mị lực gây sự chú ý, đến bây giờ hắn còn không thể hiểu nổi bản thân của mình, vừa đến giờ nghỉ thân thể hắn lại bất giác bước đến gần chỗ ngồi của Tô Ngôn.
Tô Ngôn ngẩng đầu liếc hắn một cái sau đó nhấc tay vói vào trong túi lấy ra bảy đồng tiền, cười khổ nói: “Tớ chỉ có nhiêu đây không thể mời cậu rồi.”
“A. Có gì đâu, tớ mời cậu!” Từ Thiếu Khanh biết Tô Ngôn xấu hổ, kì thật nhà cậu rất cực khổ ở trường ai cũng đều biết, cũng bởi vì vậy mà bị người khác khinh thường dẫn đến việc không có bạn bè, bị cô lập một mình, nhưng cũng không khỏi ngưỡng mộ thành tích học tập xuất sắc và dung mạo như thiên tiên của hắn.
“Không thể được, không thể cứ dùng tiền của cậu được, dù sao tớ cũng có thể tự trả tiền cơm của mình, đi thôi!” Tô Ngôn mỉm cười nhìn Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh trong lòng không biết tư vị gì, chỉ cần nghĩ tiền Tô Ngôn dùng chỉ đủ trả một bữa cơm kém cỏi thì tim hắn lại đau nhói. Nhìn thân ảnh bước đi phía trước, hắn cảm thấy chua xót, trước kia hắn chưa từng có cảm giác này, đương nhiên đối với «Tô Ngôn» trước kia cũng vậy.
Giờ trưa ở đại học Thanh Vân cứ như một bữa tiệc lớn, chỉ nhà ăn thôi cũng đã chứa đến mấy trăm học sinh, trang hoàng nhẹ nhàng, khoan khoái thoáng mát, xa hoa thoải mái, điều này làm Tô Ngôn khi vừa bước vào thì trở nên thanh thản hơn, vì chính cậu rất yêu sạch sẽ. Tiền nào của nấy, học tập trong môi trường sang trọng thì tiền bạc cũng rất đắt đỏ, tất nhiên tiền học phí ở đây luôn đứng đầu thành phố.
Một loạt các bàn ăn đều đã ngồi đầy, nam sinh mỗi người một miệng ăn đến dính đầy mỡ, nữ sinh thì vừa ăn vừa cười nói, ầm ầm một mảnh so với chợ xem ra không khác chút nào.
Tô Ngôn mua cơm trắng, bưng chén đĩa vào đứng xếp hàng, nhìn một loạt những món ăn tinh xảo trên bàn thầm tính toán, hai phần cơm trắng hết hai ngàn, còn lại bốn ngàn, bất quá rau xanh thì phải tốn tới ba ngàn, thịt thì ít nhất phải năm ngàn. Không còn lựa chọn nào khác, cậu bắt buộc phải mua một phần rau xanh. Mặt khác, Từ Thiếu Khanh nhìn thấy màn này mà đau lòng, hắn chọn hết các món ăn mặn, không phải biểu hiện tình yêu gì mà chỉ là muốn cho Tô Ngôn ăn mà thôi. Hắn nghĩ trong lòng, Tô Ngôn như vậy đã đủ gầy, không bồi bổ đủ dinh dưỡng thì sao được, từ nay về sau nhất định phải cùng ăn với Tô Ngôn mới được.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Từ Thiếu Khanh chuyển đồ ăn đến trước mặt Tô Ngôn: “Tô Ngôn, tớ mua đó, ăn chút gì đi.”
Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, không thể tìm thấy một tia khinh thường cùng hối hận nào, trong lòng hơi run lên, lại cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm trắng trộn rau xanh của mình.
“Vì cái gì lại đối tốt với tớ, vậy trước kia thì như thế nào?” Tô Ngôn bình tĩnh hỏi.
“Ách” Từ Thiếu Khanh xấu hổ không biết trả lời như thế nào liền gắp một miếng thịt vào bát Tô Ngôn, không được tự nhiên nói: “Trước kia, trước kia cậu không cảm thấy gì sao?” Nói xong không dám nhìn Tô Ngôn, cúi đầu tiếp tục phần việc của mình.
Tô Ngôn nhìn một bàn đầy thịt, gương mặt tuấn tú bất giác đỏ bừng, trong tâm cậu cũng chỉ là một nữ hài tử, đối với nam nhân hướng cậu bày tỏ, cậu cũng phải biết ngại ngùng chứ.
“Nhà cậu rất có tiền sao?”
“A, hoàn hảo, cha mẹ tớ đều là viên chức trong chính phủ, thu nhập cũng ổn định.” Từ Thiếu Khanh sợ Tô Ngôn thấy không thoải mái nên nói rất ít, thật ra cha hắn không chỉ là là viên chức không nhỏ trong chính phủ, mà còn sở hữu một gia tộc công ty lớn. Ông nội hắn là một đại phú hào giàu có còn đang ở hải ngoại cho nên mọi người không biết, từ nhỏ hắn đã chịu sự giáo dục tốt và nghiêm khắc, không để lộ gia thế, cho nên trường học chỉ biết cha mẹ hắn là những người trí thức mà thôi.
“Ân, cậu thật hạnh phúc.” Tô Ngôn thật lòng nói.
“Vậy cậu có hạnh phúc không?” Từ Thiếu Khanh phát hiện bản thân càng muốn biết tất cả về Tô Ngôn.
“Hạnh phúc!” Tô Ngôn nhớ đến gương mặt rạng ngời và nụ cười yêu thương của cha mẹ.
“A.” Từ Thiếu Khanh thực cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá hắn lại được thấy nụ cười vui vẻ ấm áp của Tô Ngôn, ấm áp thấm vào tận trong thâm tâm hắn, bất giác trái tim Từ Thiếu Khanh lại loạn nhịp.
Từ Thiếu Khanh đành nói đến dĩa rau để che dấu tâm trạng bối rối của mình, Tô Ngôn ngẩng đầu, Từ Thiếu Khanh đỏ mặt nói với cậu: “Đừng nói nữa, tất cả thức ăn ở đây cậu đều phải ăn hết.” Tô Ngôn chu cái miệng nhỏ nhắn đẩy thức ăn trả lại cho Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh hoàn toàn ngây người trước hành động dễ thương như nữ hài tử của Tô Ngôn, hắn cảm thấy mình nhất định điên rồi, như thế nào lại cảm thấy Tô Ngôn đẹp đến như vậy, thật là một đại mỹ nam, nếu là nữ thì hẳn là một kiều nữ xinh đẹp, ôn nhu. Ý thức được điểm ấy mặt hắn lại đỏ đến bốc khói, sợ Tô Ngôn nhìn thấy nên nhanh chóng cúi đầu.
Hai người yên lặng không nói gì, đúng lúc này trên mặt đất lại xuất hiện thêm mấy đôi chân nữa, mỗi người mang đôi giày thể thao láng bóng, đẹp đẽ, ngẩng đầu lại thấy Trương Nguyên vẻ mặt kiêu ngạo dẫn theo bốn kẻ đáng ghét đứng ở bên cạnh bàn của bọn họ. Bốn nam sinh này nổi tiếng là bốn tên ác bá nhất của trường.
“Trương Nguyên, cậu muốn làm gì?” Từ Thiếu Khanh đứng lên.
“Lớp trưởng, cậu tốt nhất nên tránh ra, bọn tôi không muốn đắc tội cậu.” Trương Nguyên mang vẻ mặt hèn mọn nói.
“Cậu, nơi này là trường học cậu không được xằng bậy.”
Trương Nguyên chuyển tầm mắt từ Từ Thiếu Khanh sang người đang nhàn nhã ăn cơm, Tô Ngôn, lúc này mọi người đang ở nhà ăn đều im lặng hào hứng xem kịch vui sắp xảy ra, bất quá có chỗ không giống bình thường, thường thì Trương Nguyên sẽ hất tất cả đồ ăn trên bàn xuống đất rồi Tô Ngôn yên lặng đứng dậy rời khỏi đó. Nhưng hôm nay Trương Nguyên còn dẫn thêm bốn tên đại ác bá kia, chắc chắn lần này Tô Ngôn sẽ rất thảm.
“Tô Ngôn mày vẫn có thể nuốt trôi à, ăn thêm nữa tao sợ lát mày có muốn ăn cũng ăn không vô, ha ha ha.” Trương Nguyên khoanh tay cười lớn, bốn tên ác bá sau lưng hắn cũng ha ha góp vui.
“Tô Ngôn chúng ta đi.” Từ Thiếu Khanh sốt ruột, hắn sợ Tô Ngôn sẽ có chuyện.
“Ha ha, lớp trưởng, cám ơn đồ ăn của cậu, sau này có tiền tớ sẽ mời lại cậu.” Tô Ngôn nói xong liền đứng lên, không chút lo lắng, ngược lại còn mỉm cười với Từ Thiếu Khanh đang sốt ruột.
“Trương Nguyên, tao không phải người như mày nói, hôm nay tâm tình tao không tốt đừng phiền tao, nhưng tao lại không hiểu vì sao lại có người giống như heo nói tiếng người cũng không hiểu.”
Vừa dứt lời cả sảnh liền  “A” một tiếng thật to, xem ra mọi người đều bị Tô Ngôn dọa sợ.
“Tô Ngôn, hôm nay tao không đánh mày răng rơi đầy đất, tao liền theo họ mày.” Trương Nguyên mặt mày xanh mét, người kia tuyệt không cho hắn mặt mũi.
“Trương Nguyên? Tô Nguyên! Ai nha, tên này hay, không biết từ khi nào tao lại có thêm một em trai, ha ha.”
“Ha ha ha…” Tất cả đều cười lớn
“Mày…” Trương Nguyên hận không thể bóp chết Tô Ngôn.
“Được rồi, Trương Nguyên mày muốn thế nào, giải quyết một lần cho xong hết luôn đi, đỡ phải để mọi người chê cười.”
Lúc này có hai giáo viên từ ngoài cửa đi vào thấy tình hình lập tức xoay người rời đi, không biết là đi gọi người hay báo cho hiệu trưởng mà điều này lại làm năm người Trương Nguyên trở nên kiêu ngạo.
“Được, nếu hôm nay mày bị tao đánh ngã, thì từ nay về sau đều phải nghe lời tao, tao bảo cái gì mày phải làm cái đó, thế nào? Mọi người có thể làm chứng!” Trương Nguyên lớn tiếng nói.
“Vậy nếu mày bị tao đánh ngã thì sao?” Tô Ngôn nhíu đôi mi tuấn mĩ hỏi.
“Mày cứ nói!” Trương Nguyên hào phóng nói, trong lòng nghĩ hắn có đến năm người không khả năng bị thua.
“Ha ha, như vậy đi, mày thua thì phải đưa tao 500 ngàn tiền tổn thất tinh thần, còn tổn thất ở nơi này mày cũng phải trả hết, thế nào? Mọi người làm chứng!”
“Được!” Một tiếng vang lớn.
“Một lời đã định!” Tô Ngôn cùng Trương Nguyên vỗ tay làm giao kèo.
Một bên Từ Thiếu Khanh nắm chặt tay đến muốn xuất huyết, Tô Ngôn điên rồi sao?
“Mọi người tránh ra để khỏi bị liên lụy.” Bốn người kia đã thủ sẵn vây quanh Tô Ngôn, sau đó trở về bên Trương Nguyên.
“Mày thấy như thế nào?” Trương Nguyên xắn tay áo nói.
“Năm người cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian, tao còn muốn ngủ trưa nữa.”
“Úc” “A~” Âm thanh ồn ào cùng nghi vấn nổi lên.
Tô Ngôn tình nguyện nhượng bộ những kẻ kia, Trương Nguyên tà tà cười nói: “Đây là mày nói, hắc hắc, mọi người, mời.” Trương Nguyên có chút sợ, biết Tô Ngôn là thâm tàng bất lộ, một mình mình còn chưa nắm chắc phần thắng.
Năm ngươi giơ nắm tay, hùng hùng hổ hổ vọt tới chỗ Tô Ngôn.
Tô Ngôn lạnh lùng cười, hít một hơi, một cú đẩy bàn, nhảy lên không trung rồi xoay người, một chân dùng lực đá mạnh về phía bọn họ.
“Ba, ba, ba, ba, ba.” Năm tiếng động vang lên, chân Tô Ngôn trúng chính xác vào sườn mặt năm người, Tô Ngôn chỉ dùng hai tầng nội lực nên năm người to lớn, bất nhã đó chỉ bị ngã xuống đất, Tô Ngôn nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ vỗ hai tay nói với Trương Nguyên: “Nhớ bồi thường nha!” Nói xong lạnh lùng quét mắt về phía năm người kia rồi đi ra cửa.
Nhà ăn một mảnh yên lặng, năm người trên mặt đất che mặt, đây chính là một đòn nghiêm trọng, bọn họ có khổ cũng không thể nói nên lời, đau đến kêu cha gọi mẹ. Đồng thời trong lòng khiếp sợ không cách nào hình dung được, Tô Ngôn là người sao?
Thật ra, lúc này mỗi người một ý nghĩ, ai ai cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
“Tô Ngôn!” Từ Thiếu Khanh là người phản ứng đầu tiên lập tức chạy theo Tô Ngôn.
“Oa, Tô Ngôn đẹp trai quá. Oa, trời ạ, oa tớ không thể tin được.” Tiểu Cố sùng bái nói về Tô Ngôn.
“Tài năng như thế mà giấu diếm mọi người a!”
“Cậu ấy sao lại thay đổi lớn như vậy?”
“Vẻ mặt của cậu ấy vừa rồi, trời ạ, rất man.” Cả nhà ăn đều muốn nổ tung, tất cả nam sinh đều đối Tô Ngôn sùng bái cùng ghen tị, còn nữ sinh thì đối Tô Ngôn nhất kiến chung tình, chảy cả nước miếng.
Trên mặt đất, năm người liếc nhìn nhau, cùng đứng lên đỏ mặt bỏ chạy. Chỉ có một chiêu mà đã bị đánh gục thì bọn họ còn mặt mũi đâu để nhìn người nữa.
>>Hoàn chương 2<<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét