Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng – 03 – Tìm việc

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng
Tác giả: Phong Gian Danh Hương
Đệ tam chương: TÌM VIỆC
Tô Ngôn nhẹ nhàng hướng đến vườn hoa phía sau dãy phòng học mà đi tới, cậu phải tìm nơi nào thật tốt rồi đánh một giấc mới được, tối hôm qua cậu quá hưng phấn nên không ngủ được nhiều.
Thời tiết vào tháng mười ở phía Nam hẳn là rất nóng, mặt trời tỏa ra từng trận nóng hừng hực, Tô Ngôn nhìn bốn phía không có bao nhiêu người nhưng lại có lác đác vài cặp tình nhân đang hẹn hò, điều này khiến cậu có chút kích động, cho đến khi nhìn thấy cặp nam nữ đang nhiệt tình hôn môi kia, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, sửng sốt cậu bụm mặt chạy thật nhanh về hướng phòng học.
Nhìn quanh tìm kiếm dáng người quen thuộc, Từ Thiếu Khanh bắt gặp Tô Ngôn chạy về phía y, Từ Thiếu Khanh liền giữ lấy cậu rồi la lên: “Cậu đi đâu vậy, cậu có biết tớ tìm cậu đã lâu không?”
Tô Ngôn còn đang đắm chìm trong màn xuân tình vừa chứng kiến hồi nãy, ngẩng đầu chạm đến cái nhìn quan tâm của Từ Thiếu Khanh, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, mắt mở to tránh ánh nhìn của Từ Thiếu Khanh rồi xoay người chạy đi.
“Ách.” Từ Thiếu Khanh khó hiểu, y đã làm cái gì chứ, tại sao mặt Tô Ngôn lại đỏ đến như vậy? Nghĩ đến ánh nhìn quyến rũ của cậu, Từ Thiếu Khanh nhịn không được run lên.
“Tô Ngôn, từ từ chờ tớ với.” Từ Thiếu Khanh phục hồi tinh thần rồi vội vàng đuổi theo.
Trán Từ Thiếu Khanh dính đầy mồ hôi, đuổi đến trước cửa phòng học thì lưng áo đã ướt đẫm, miệng mở to thở hổn hển đi tới chỗ ngồi của Tô Ngôn.
“Tớ nói, tớ nói Tô Ngôn, cậu làm gì mà chạy a, mệt chết tớ.” Từ Thiếu Khanh nằm sấp lên bàn Tô Ngôn.
“Lớp trưởng, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?” Tô Ngôn ý thức được mình mặc dù là một đứa con trai, nhưng cũng nên giữ khoảng cách tốt với Từ Thiếu Khanh.
“A” Từ Thiếu Khanh ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Ngôn, sờ đầu nói: “Hắc hắc, tớ cũng không biết nữa, nhìn thấy cậu chạy tớ liền đuổi theo, đuổi đến phòng học không thấy nên ra sân tìm, đúng rồi, cậu đã đi đâu vậy?”
“A” Tô Ngôn sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ dần lên “Tớ đi đến khu vườn phía sau vườn hoa.”
“Ách, hắc hắc, cậu một mình đến đó làm gì, nơi đó chuyên dành cho tình nhân nha, ha ha ha.” Từ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tô Ngôn lại đỏ mặt. Nhưng cậu cũng quá trong sáng rồi, việc này có gì phải mắc cỡ chứ, trên TV cũng có thể thường xuyên nhìn thấy mà.
“Sao tới biết được chứ, cũng không ai nói cho tớ biết, họ cũng quá, quá…” Tô Ngôn thật sự không thể tiếp thu được.
“Ha ha, sau này cậu hẹn hò còn không phải giống vậy sao, ha ha…” Tiếng cười ngày càng nhỏ đi, cuối cùng mặt Từ Thiếu Khanh nhăn lại, bởi vì nếu Tô Ngôn ôm một nữ sinh, y thật không thể chịu được!
“Nói bậy, cậu tránh ra đi, tớ muốn ngủ!” Tô Ngôn nghĩ đến cảnh mình ôm hôn một nữ sinh, chỉ nghĩ thôi cũng muốn nôn hết ra. Cậu tức giận đẩy cái tay heo của Từ Thiếu Khanh ra khỏi bàn.
“A” Tô Ngôn không cẩn thận đẩy mạnh tay Từ Thiếu Khanh làm mặt y đập vào bàn, cả người ngã nhào xuống đất.
Tô Ngôn lập tức bắt lấy cánh tay Từ Thiếu Khanh, chỉnh lại quần áo cho y, vội hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lúc này ngẩng đầu lên, gương mặt của hai người chỉ cách nhau chưa tới hai mươi xăng ti mét, Từ Thiếu Khanh có chút sửng sốt, yên lặng nhìn Tô Ngôn nhíu mày, Tô Ngôn biết mình thất lễ lại thấy mình cầm tay Từ Thiếu Khanh đặt trước ngực, khuôn mặt tuấn tú đỏ đến gần như bốc cháy, buông tay ngượng ngùng nói: “Xin lỗi!” Hai tay lại không ngừng ngắt nhéo nhau.
Cho đến khi Từ Thiếu Khanh phục hồi tinh thần lại, nhìn đến gương mặt hồng nhuận, hai mắt long lanh mang tia xấu hổ, lời nói thẹn thùng động lòng người, tim y lại bắt đầu không thể tự chủ được, cảm giác vui sướng dâng tràn lên.
Tô Ngôn không nghe thấy y trả lời, ngẩng đầu bắt gặp ánh nhìn si mê mất hết hồn phách của Từ Thiểu Khanh, cậu xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Thiếu Khanh cảm giác như có một dòng điện cực mạnh chạy khắp cơ thể, sợ đến mức y cũng quên cả lễ tiết liền nhảy dựng lên, chạy khỏi phòng học.
Tô Ngôn xem thường xoay người lại, dựa người lên bàn bắt đầu ngủ, trong đầu nghĩ cậu phát thần kinh cái gì, bất quá chỉ đụng chạm nhau có mấy cái. Chẳng lẽ người hiện đại lại bảo thủ đến thế?
Sau khi chạy khỏi phòng học, Từ Thiếu Khanh chọn một ghế đá bên dưới gốc cây ngồi phịch xuống, tâm tư y hiện giờ đang quay cuồng, cực kỳ phiền toái. Không biết như thế nào nữa, vì sao mỗi lần y nhìn thấy Tô Ngôn thì tim đập loạn hết cả lên, cảm giác này giống như bị trúng tiếng sét ái tình vậy, nhưng Tô Ngôn là con trai, mình nhất định điên rồi, tuyệt đối điên rồi. Y tức giận dùng sức kéo tóc, vốn là mái tóc gọn gàng đẹp đẽ của một vị công tử bây giờ lại bị y làm cho rối bù.
Tô Ngôn nhắm hai mắt cố sức nghỉ ngơi, lỗ tai vừa động, cậu phát hiện có người đang tiến lại gần, nhưng người này đi rất nhẹ nhàng không giống như muốn làm phiền cậu.
“Trương Nguyên, cậu muốn làm gì?” Tô Ngôn đứng dậy, thì ra là là tên hỗn đản này.
“A, Tô Ngôn đây là phí tổn thất tinh thần 500 ngàn của cậu.” Trương Nguyên cẩm thận đặt một số tiền mới toanh lên bàn Tô Ngôn.
“Ha ha, cảm ơn nhiều.” Tô Ngôn cầm tiền trên bàn bỏ lại vào túi xách, nhưng sau đó Trương Nguyên cũng không đi, chỉ đứng trước bàn cậu, vẻ mặt xấu hổ nhìn cậu, Tô Ngôn khó hiểu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Ha ha, Tô Ngôn, võ công của cậu giỏi quá, cậu đã học ở đâu vậy? Chúng tớ học chung với được không?”
“Cậu học để bắt nạt người khác sao?”
“A, đương nhiên không phải, hắc hắc, chỉ là rất sùng bái cậu thôi.”
“Việc đó chẳng đáng gì cả.”
“A”
“Sau này đừng bao giờ ức hiếp người khác nữa, mỗi người đều có tôn nghiêm của riêng mình, không nên tùy tiền chà đạp lên lòng tự trong của họ nữa hiểu không?”
“Hiểu, hiểu, Tô Ngôn, hay là cậu dạy tớ đi, tớ sẽ trả tiền!”
“Người như cậu học cũng vô ích, cậu cho là kẻ có tiền thì sẽ mua được tất cả sao? Nếu không muốn chết thì tránh xa tớ ra một chút!” Tô Ngôn nổi giận.
“A, tớ đi, tớ đi, cậu đừng nóng giận, hắc hắc.” Trương Nguyên cảm nhận được sát khí từ Tô Ngôn, tranh thủ thời gian chạy thoát.
Tâm tình vui vẻ của Tô Ngôn đã bị Trương Nguyên cắt đứt, bản thân cũng không muốn ngủ nữa, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Trở lại với Từ Thiếu Khanh, khi thấy Tô Ngôn đi tới, sợ đến nghiêng người ngã sang một bên, vẻ mặt không tốt cho lắm.
Thật ra Tô Ngôn lúc vừa ra khỏi phòng học liền thấy Từ Thiếu Khanh, nhưng cậu bây giờ đang rất bực bội nên cũng không chào hỏi Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh vốn cho rằng Tô Ngôn sẽ chào mình, nhưng lại không nghe được tiếng nào khác, xoay ngươi nhìn xung quanh, thấy Tô Ngôn không để ý đến mình mà đi thắng ra sân, nhất thời trong ngực như có một cái gì đè nặng xuống, đứng lên đuổi theo sau, bất mãn nói: “Tô Ngôn, cậu đi đâu vậy?”
Tô Ngôn nhìn y, cười nói: “Ngủ không được, tùy tiện đi dạo một chút, được rồi, mà buổi chiều có tiết tự học phải không?”
“Đúng vậy, buổi học chính thức phải đợi đến vào học kì, cậu hỏi làm gì?”
“Ha ha, tớ muốn trốn học.”
“A, Tô Ngôn, cậu bị sao vậy? Từ trước tới giờ cậu chua từng trốn học.”
“Ha ha, bạn thân ơi giúp tớ trốn học đi, tớ có việc ngày mai sẽ đi học lại.” Vừa dứt lời Tô Ngôn xoay người rời khỏi, để lại một Từ Thiếu Khanh bụng đầy phiền muộn.
Tô Ngôn hiện tại đang có năm trăm ngàn lấy từ Trương Nguyên, cậu ngồi trên xe buýt và chẳng mấy chốc đã đến trung tâm thành phố A, cậu cần tìm việc làm để đỡ đần cho cha mẹ.
Trung tâm thành phố, nơi những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, mạng lưới giao thông chằng chịt, nơi mà mọi người thường hay lui tới, nối liền không dứt. Tô Ngôn mua một xấp báo nhỏ, như vậy thì sẽ dễ tìm được nhiều việc làm hơn và chúng còn rất hữu ích việc công tác sau này, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy việc làm vào ban đêm, cho dù có thì cũng không nằm trong phạm vi của Tô Ngôn, điều này khiến cậu uể oải rất nhiều. Cuối cùng, Tô Ngôn cũng tìm được một công việc có liên quan tới võ thuật vũ đạo, tuyển người làm vào ban ngày, cậu cũng muốn thử sức mình xem sao.
Dành toàn bộ buổi chiều, Tô Ngôn tìm hết tất cả các khu vực mà mình có thể đến, thẳng đến khi người ta bắt đèn đường cậu cũng không tìm được, có công ty muốn tuyển cậu nhưng lại ngại vấn đề về tuổi tác, ngại cậu là học sinh, còn khuyên cậu không nên làm việc vào buổi tối, lại còn ngại cậu gầy yếu. Hưng phấn lúc đầu của Tô Ngôn cũng hoàn toàn sụp đổ, cậu biết phải làm  gì bây giờ ?
Dưới tình huống này Tô Ngôn hoàn toàn thất vọng, xác định phương hướng rồi về nhà… ít nhất… cũng đã ba tiếng đồng hồ, nhưng Tô Ngôn một chút cũng không nghĩ đến vấn đề này, cậu thất vọng đến nỗi không còn mặt mũi nào để về nhà. Tìm không được công việc thì làm thế nào kiếm tiền đây?, mà không kiếm được tiền thì không thể nào gọi là báo hiếu với cha mẹ.
Cậu bất giác đi tới một khu giải trí nổi tiếng và lớn nhất thành phố A, trên đường, vào mỗi tối dòng người đi lại tấp nập, sau một ngày làm việc căng thẳng thì mọi người đều tề tự về đây để giải trí, thả lỏng tinh thần.
Tô Ngô ngẩng đầu, nhìn lên tấm bản hiệu bên dưới ánh đèn neon, bỗng nhiên tấm bản của một của hiệu nhỏ trong gốc phố đã hấp dẫn cậu, phía trên viết: “Trương Quyền Quán”. Tô Ngôn nhìn thấy cái này thì thiếu chút nữa hét lên vì sung sướng, quán nhỏ như vậy mà có thể mở ở mặt tiền đường, vậy võ quán này chắc hẳn còn nhiều điều thú vị mà mình chưa biết.
Tô Ngôn vừa đi vào liền thấy có một người đang đứng cạnh cửa, mọi người ra vào lúc ẩn lúc hiện, Tô Ngôn chỉ định đứng đó quan sát tình hình một chút thôi, bỗng nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra: “Này nhóc, cậu muốn gì?”
Tô Ngôn thấy một người đàn ông thân hình vạm vỡ, gương mặt trông không được hiền lành lắm chắc hẳn điều kiện đã tạo ra những con người như vậy, vội vã nói: “Đại ca, bên trong có một trận đấu sao?”
“Quyền quán không để thi đấu thì để làm cái gì?”  Hắn dùng khinh bỉ nhìn Tô Ngôn.
“Ách, tôi rất thích quyền anh, tôi có thể vào trong thi đấu được không?”
“Cậu?, cậu thích quyền anh, ha ha, nhóc con cậu đừng dụ dỗ tôi, đi đi, vé vào cửa đến hai trăm ngàn lận đó.”
Tô Ngôn vừa nghe liền nhảy dựng cả lên, vé vào cửa đến hai trăm ngàn, bọn họ ăn cái gì vậy, nếu về nhà thì chỉ còn hai trăm ngàn cho mẹ thôi. Nhưng nghĩ lại thì chắc chắn đây là quán của bọn xã hội đen, tốt hơn nữa là có thể kiếm được rất nhiều tiền, vậy cứ vào đi.
“Ừm, đại ca, bán vé cho tôi đi.” Tô Ngôn móc trong túi hai trăm ngàn đưa cho hắn, vừa đưa tiền xong, hắn liền mở cánh cửa nặng nề, cửa mở rộng phát ra tiếng kêu “ken két”  Tô Ngôn chậm rãi bước vào.
“Nhóc, cậu đi theo tôi.” Đằng sau cửa có một người đàn ông cao to lực lưỡng đứng chờ sẵn, hắn dẫn theo Tô Ngôn đi vào trong một lối nhỏ, lại đi vòng qua một lối khác, chưa vào được bên trong thì Tô Ngôn đã nghe được hàng loạt tiếng gào thét cổ vũ.
Người đàn ông gõ vào cửa sắt ba cái liên tiếp theo một nhịp nào đó, cửa sắt nặng trịch lập tức tự động mở ra, Tô Ngôn vừa nhìn vào liền ngây người.
>>Hoàn chương 3<<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét