Minh Tuyết Thánh Đồng
Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Chương 01“Đáng giận! Sao vẫn cứ mãi quấn quít lấy ta?”
Trong màn đêm, một vị công tử mái tóc màu bạc dài đang cầm kiếm, xung quanh là bốn tên khác vẻ mặt hung dữ đang bao vây lấy hắn. Trong đó có một tên nhảy ra khỏi vòng tròn hô hào với ba tên còn lại, “Các ngươi bám lấy hắn!”
Vừa nghe thấy hiệu lệnh ba tên kia lập tức phóng tới khống chế nam tử, thừa dịp nam tử tóc bạc bị ba đồng bạn chế ngự, tên kia liền hướng vòng tròn niệm chú, một luồng Đới Hỏa hướng khe hở giữa ba người và nam tử đầu bạc bay đi. Nam tử đầu bạc vì phải chống lại những trận công kích của ba người kia, khi quay người hỏa tiễn đã rời khỏi người không đến một thước. Mấy người kia mắt thấy tình thế trở nên thuận lợi hơn thì lòng đầy háo thắng, nhưng trong chốc lát hỏa tiễn đang nằm trên mặt đất giống như bốc hơi lên trời, vô tung vô ảnh, biến mất không tung tích.
“Hắn bố trí kết giới!”
“Hừ, các ngươi chỉ dựa vào loại ma pháp thấp kém này mà đòi đấu với ta, vĩnh viễn không bao giờ có.” Nam tử tóc bạc cười lạnh nói.
Tên cầm đầu nghe thấy, sau đó lại nở nụ cười nói: “Ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu. Ma pháp của ngươi có lẽ mạnh nhưng chúng ta bốn đấu một, e rằng ngươi cũng không có cơ hội để thắng, tới lúc đó cả khí lực để cười chỉ sợ còn khó.”
Nam tử tóc bạc không nói gì cũng không lay động, chỉ ở tư thế phòng thủ, cũng không trả lời.
Chết tiệt! Nếu không để một phần công lực trấn thủ kết giới ở Thánh Vực thì loại mê dược này có thể làm gì hắn? Loại mê dược có tác dụng áp chế ma lực trong người, hại hắn không thể dùng ma pháp công kích. Trong tình huống này có thể biến thân thì tốt rồi, nhưng chết tiệt hắn lại không có không gian để biến thân! Nhân loại là một loài sinh vật ti tiện, không biết gì lại đi công kích thần tiên?
Hắn một bên chống đỡ, một bên không ngừng di động, lén tìm kiếm khe hở để thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn này, nhưng bốn con người đó lại không cho hắn nghỉ ngơi. Rất nhanh, mê dược đã phát tán rõ rệt, thân thể nỗ lực chống cự cũng trở nên dao động không ngừng.
“Ha hả, thế nào? Không phải ngươi nói là không làm gì được ngươi sao?” Một người trong số đó thấy được sơ hở của hắn, trong mắt lóe sát ý, lập tức niệm chú đánh tới, ngay lập tức áo vị nam tử tóc bạc liền bị nhiễm một mảng đỏ. Hắn giơ kiếm miễn cưỡng công kích hai người khác, nhưng vì động đến vết thương nên động tác không được thuần thục, hắn từ từ đứng lên mặt đất, chưa kịp hoàn hồn nhất thời bị bốn tên ác bá dùng kiếm đâm thẳng vào ngực.
“Ô” Nam tử tóc bạc cố gắng đem kiếm đánh loạn một phen rồi ngã người về phía sau, tạo một khoảng cách. Thấy mình không còn đường lui, ngẩng đầu nhìn phía sau là một dốc núi sâu, nam tử tóc bạc dùng tất cả khí lực còn lại vươn người về phía trước, ngã xuống vực sâu nơi chỉ nhìn thấy rừng rậm âm u và sườn núi.
“Thực đáng tiếc.”
“Không sao. Rơi xuống dốc núi này thì hắn chết là việc đã định rồi. Chúng ta chờ đến trời sáng liền đi xuống núi tìm xác, loại ma thú cao cấp này đem đi bán hẳn được rất nhiều tiền.”
Dưới vách núi, bạch ưng trên mình đầy máu tươi té trên mặt nước thở dốc.
“Đáng chết… Sau này ta nhất định phải báo thù…”
Đang nguyền rủa tên Thánh Vũ kia, cũng không để ý thân thể mình không chịu nổi tổn thương lớn, thì nghe tiếng bước chân sàn sạt. Sau đó một âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên: “Ai ở đó vậy?”
*******************
Đã hơn một tuần kể từ khi các trưởng lão kêu hắn đi xa, rời khỏi thôn càng xa thì càng thấy ít bóng người. Ngồi trước đống lửa, dùng một nhánh cây nhẹ nhàng chọc chọc đống lửa, Thánh Đồng thở dài.
Thật hy vọng có thể nhanh đến Huy Kim Thành.
Một buổi tối không mây, có thể nhìn thấy rất nhiều sao, dường như vì ở trước ánh lửa nên chúng trở nên ảm đạm vô cùng, Thánh Đồng niệm chú ngữ, một dòng nước dần ngưng tụ giữa không khí, ánh lửa dần mờ đi, cuối cùng thì tắt hẳn. Thánh Đồng vừa lòng nằm xuống, đôi mắt bất giác nhìn lên bầu trời đầy sao đến ngây người.
Ngay khi đang bị cơn buồn ngủ đột kích, đột nhiên nghe được một âm thanh kì lạ phát ra từ phía xa, cỏ cây như bị dẫm đạp lên một cách nặng nề. Cơn buồn ngủ của Thánh Đồng cũng tự động tiêu tan, Thánh Đồng đi đến nơi phát ra âm thanh.
“Ai ở đó vậy?”
Đợi một hồi không nghe được giọng nói nào đáp lại, Thánh Đồng cẩn thận đi đến chỗ phát ra tiếng động, đến nơi chỉ thấy một con phi ưng màu trắng trên người đầy vết thương và máu, trước ngực cũng có một vết cắt thật lớn, máu tươi màu đỏ không ngừng theo chảy ra từ miệng vết thương. Thánh Đồng vươn tay muốn chạm vào nhưng bị một bức tường vô hình nào đó đẩy ngược trở ra.
“Kết giới?” Thánh Đồng ngạc nhiên, “Thì ra là ma thú, ngươi hẳn là nghe được lời ta nói chứ?”
Thánh Đồng chậm rãi rút tay về. “Yên tâm ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Nhưng ngươi phải nghe lời ta bỏ kết giới này đi, nếu không thì ta không thể giúp ngươi chữa thương được a!”
Quan trọng là, Thánh Đồng bị hắn đề phòng mở kết giới. Kết giới vẫn được duy trì, đối với việc cùng Thánh Đồng nói chuyện thì Bạch Ưng không muốn tin. Tuy rằng hắn biết ở nhân giới, nhân loại không phải người nào cũng giống nhau, nhưng sau khi bị nhân loại hạ độc thủ thì hắn không thể không cẩn thận một chút. Dù sao hắn cũng không cần người khác chữa thương, chỉ cần an toàn ở trong kết giới một thời gian đợi thân thể dần hồi phục hoàn toàn là được. Hơn nữa, ai biết con người này có phải đồng bọn với đám người kia không? Bạch ưng cảnh giác nhìn Thánh Đồng.
Thánh Đồng cảm giác con bạch ưng này khó chịu nhìn mình, liền niệm chú ngữ, chú ngữ mạnh mẽ xâm nhập vào kết giới. Nhưng kết giới ma pháp không phải nói muốn phá liền phá được, Thánh Đồng càng ngày càng đọc nhiều chú ngữ thì bạch ưng lại càng ra sức phản kháng, việc này làm Thánh Đồng tức điên lên.
“Đừng tăng mạnh kết giới nữa, ngươi đã bị thương nặng như vậy, đừng miễn cưỡng tăng lượng ma pháp!” Thánh Đồng vừa nói, vừa cầm thanh kiếm lên, chỉ thấy đầu kiếm được chia bốn mảnh khác nhau, xếp thành hình chữ X, thân kiếm màu trắng thuần khiết.
Bạch ưng thấy Thánh Đồng rút kiếm, thầm cười lạnh. Một bộ ngạo mạn nói nghĩa lí, kết quả còn không phải giống nhau? Nó lạnh lùng chờ Thánh Đồng giơ kiếm chém vỡ kết giới của hắn.
>>Hoàn chương 1<<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét