Minh Tuyết Thánh Đồng
Tác giả: Tinh Hải Di Trần
Chương 02Khi bạch ưng tỉnh lại, trời đã sáng. Mình vẫn còn nằm trên vũng máu hôm qua nhưng vết thương trên thân thể đã hoàn toàn khép lại, mê dược lưu lại cũng biến mất. Nó quay đầu, lại thấy thì ra vũng máu đến từ cổ tay của Thánh Đồng, hắn nằm bên cạnh bạch ưng, máu tươi từ vết thương trên cổ tay Thánh Đồng cuồn cuộn trào ra không dứt. Hành động vừa nãy của Thánh Đồng, không thể nghi ngờ là tự cắt mạch máu tự sát.
Bạch ưng liếc mắt nhìn Thánh Đông, chần chừ định bỏ đi, nhưng lại thấy vết cắt trên cánh tay Thánh Đồng, trong lòng hắn lại bồi hồi không tan.
‘Chúng ta chờ đến ngày mai thì xuống núi tìm’
Nhớ lại lời nói trước khi rời đi của những kẻ kia, chính hắn cũng ý thức được, thế là bạch ưng bay đi rồi lại quay trở về bên cạnh Thánh Đồng. Bay tới bên cạnh Thánh Đồng, khi đáp xuống đã ở trên mái tóc dài của Thánh Đồng.
“Ngu ngốc.”
Hắn đối với con người đang té xỉu kia không nói gì, liền kéo vạt áo xuống thay Thánh Đồng loa qua băng bó cổ tay. Sau khi băng bó, hắn ngồi xuống bên người Thánh Đồng. Tối hôm qua gặp tình huống nguy cấp, hắn cũng không chú ý đến diện mạo của Thánh Đồng, hiện tại tinh tế đánh giá lại, trước mắt là một nam tử trẻ khoảng hai mươi tuổi, thế nhưng bộ dáng rất đẹp. Tuy trong tưởng tượng là một nam hài kỳ quái, nhưng hắn tuyệt đối lại không giống nữ tử chút nào, hắn có một vẻ đẹp trung tính. Mái tóc bồng bềnh tạo cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, toàn thân tỏa ra một khí chất thanh đạm, thuần khiết nhưng lại không kém phần anh khí. Sau đó, đôi mắt đang nhắm nhẹ nhàng động đậy, chậm rãi mở ra. Đó là một đôi lam đồng tuyệt đẹp.
Thánh Đồng tỉnh dậy, thấy cổ tay đã được băng bó sơ, bên cạnh là một vị nam tử tuấn mỹ xa lạ, trong nhất thời mọi ý nghĩ được phục hồi, ngạc nhiên ngây người ra đó.
“Đã tỉnh lại rồi à, tự mình dùng máu chữa khỏi ma pháp, lại tự mình cắt cổ tay, đúng là ngu ngốc.” Nam tử lạnh lùng nói.
“Ngươi, ngươi là…?”
Nam tử cũng không trả lời, chỉ đứng dậy phủi phủi những hạt bụi trên người. “Tốt lắm, ngươi đã cứu ta một lần, nay ta cũng đã cứu ngươi một lần, hẳn không thiếu nợ lẫn nhau, cứ như vậy chúng ta từ biệt tại đây.” Nói xong xoay người rời đi.
“A! Ngươi là con bạch ưng ngày hôm qua?” Thánh Đồng vội vàng đứng lên hỏi, một bên lấy ma pháp đơn giản chữa thương, nam tử cũng không để ý tới, tiếp tục đưa lưng về phía Thánh Đồng mà bước tới.
“Cái kia, cảm ơn ngươi, ta gọi là Thánh Đồng, có thể cho ta hỏi tên ngươi không?”
Nam tử khi nghe được cũng dừng bước. Tạ ơn? Cổ tay Thánh Đồng là vì hắn mà cắt, thương Thánh Đồng là nhờ mình niệm chú chữa lành. Hắn chỉ là không muốn mang tiếng bội bạc. Tạ ơn? Ngay chính bản thân mình cũng không nhận thấy mình có gì đáng để tạ ơn, miệng hắn hướng khẽ nhếch mà nói.
“Minh Tuyết.”
Sau đó cũng không để ý Thánh Đồng có nghe được hay không, liền biến thành bạch ưng bay đi. Thánh Đồng nhìn chấm đen bạch ưng bay xa, trong lòng lại tràn lên một tia mất mát.
Ổn định lại tâm tình, Thánh Đồng lại bắt đầu xuất phát đến Huy Kim Thành. Huy Kim Thành là một nơi nổi tiếng, cũng là một trong năm thành lớn nhất của đại lục, nếu lần đầu tiên du ngoạn trong nhân gian thì nơi đầu tiên cần đi đến đó chính là Huy Kim Thành.
“Thật tốt, vừa tới nhân gian đã được gặp ma thú, lúc trước đều chỉ gặp yêu thú, hơn nữa phần lớn là những con thú bảo hộ người khác. Lần này đúng thật tốt, để ta nhìn thấy được cả ma thú, điềm lành a!” Thánh Đồng càng nghĩ càng cao hứng, phấn chấn, tựa như mục tiêu của mình đã gần ngay trước mắt.
Qua một thời gian theo lộ trình, cây cối bắt đầu rậm rạp hơn, hình như đã tiến đến phạm vi bên trong khu rừng. Đường đến Huy Kim Thành phải đi qua một khu rừng sao? Thánh Đồng cố gắng nghĩ nghĩ, hay mình đã nhớ lầm? Tới đó rồi tính sau, Thánh Đồng tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy, Thánh Đồng đi càng sâu vào trong khu rừng tối, chẳng mấy chốc đã qua ba ngày, ăn ngủ cũng chỉ là loa qua cho có lệ. từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại yêu thực vật khác nhau nên đại khái có thể hiểu địa hình khu rừng một ít, trên đường đi hắn cũng cứu không ít yêu thú, đáng tiếc yêu thú dù mạnh bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể so sánh với ma thú Minh Tuyết, mà có thể biến thành người thì cấp bậc lại càng cao hơn. Kết quả, sau mỗi đêm khi hắn tỉnh lại thì tất cả các yêu thú đều rời đi hết, làm cho Thánh Đồng rất thất vọng.
“Một mình lưu lạc thật tĩnh mịch a.”
Thánh Đồng ôm chặt con thú vừa cứu sống, là một yêu báo đang còn mê mang, chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
“Thật ấm áp…” Hắn nói mê.
***********************
Minh Tuyết hoàn toàn không biết mình đã tạo nghiệt gì. Thật là, có ai đã nợ ân tình người khác, đã chai mặt rời đi, một mình đi đến khu thần quỷ quay đầu nhìn lại liền thấy Thánh Đồng đi về phía Thánh Vực.
‘Cái tên ngu ngốc kia muốn tới Thánh Vực làm gì?’
Quay đầu lại hắn tiếp tục bay về phía trước, nhưng trong lòng lại kêu gào bảo hắn bay trở về với Thánh Đồng.
‘Tóm lại hắn đến Thánh Vực làm gì? Thánh Vực là thông đạo duy nhất vào Minh giới a!’ Tuy rằng Minh Tuyết biết từ trong tận đáy lòng điều này không hề có khả năng. Bao quanh cả Thánh Vực là một kết giới thật lớn, mà Minh Chi Môn nằm tận sâu trong đất được bảo vệ và vây quanh bởi mười ba tầng kết giới. Đồng dạng hơn nữa là Thiên Chi Môn nằm ở chỗ cao nhất cũng được mười ba tầng kết giới bảo hộ, còn nữa khi hắn rời đi còn để lại nửa phần ma lực trấn thủ, người thường căn bản không có khả năng đi vào. Xung quanh Thánh Vực cũng có không ít những yêu ma quỷ quái, yêu tinh tràn đầy, ngay cả thực vật cũng chứa rất nhiều yêu khí và biết công kích, cho dù là những binh lính thâm niên thiện xạ nhất hoặc ma pháp sư cũng thể thông qua được Ma Chi Sâm tới Thánh vực.
‘Ai biết được tên kia thâm tàn bất lộ, là cao thủ ẩn tàng thì sao? Qua được Thiên Chi Môn cùng Minh Chi môn không tính có bao nhiêu nguy hiểm?’
Vẫn là nên tìm hiểu nguyên nhân, vừa nghĩ Minh Tuyết vừa bay về phía Thánh Đồng.
Thế nhưng, theo Thánh Đồng ba ngày nay, bây giờ mới biết Thánh Đồng là một người cực kỳ ngu ngốc! Đi một mình mà lại hưng phấn đến cười ngây ngô không có lý do, tựa như không có chuyện gì xảy ra, tựa như toàn bộ thiên hạ đều phát sáng, trên đường gặp cái gì cứu cái đó, một chút cảnh giác đều không có, vào buổi tối trước khi ngủ liền đem cả yêu thú yêu thương ôm ngủ một cách thoải mái. Hắt rốt cuộc làm như thế nào mà có thể sống đến bây giờ? Không ai dạy hắn là đa số trong dòng máu của các yêu thú hoang dã đều có dục vọng tàn bạo mạnh mẽ sao?! Chẳng lẽ hắn không sợ nửa đêm yêu thú tỉnh lại liền xé xác ăn sạch hắn sao? Hại hắn phải nhiều lần đợi đến nửa đêm lúc Thánh Đồng ngủ say mới đá bọn chúng đi, mà sáng hôm sau Thánh Đồng còn lầm bầm lầu bầu oán giận kêu yêu thú không ở lại bồi hắn!
‘Tại sao ta lại phải gác đêm vì cái tên ngu ngốc này?!’
Mà hôm nay lại không, đêm nay hắn để Thánh Đồng ôm con yêu báo vào ngực, Minh Tuyết không vội vã đuổi đi. Yêu thú cũng có cấp độ khác nhau, bán nhân có, trí tuệ có, cũng có thể biến thành nửa người nửa thú, nghe và hiểu được tiếng người, cũng có thể nói. Yêu chính là có ma lực và tuổi thọ giống với động vật, trí tuệ cùng trình độ có phần thấp hơn, huyện luyện nhiều lắm cũng chỉ nghe hiểu được các câu mệnh lệnh. Lúc trước thấy Thánh Đồng đem con yêu bán nhân ôm nói chuyện rồi ngủ, trong lòng không biết sao lại dâng lên từng đợt hỏa khí. Trơ mắt nhìn chân của con bán nhân kia khoác lên cặp đùi của Thánh Đồng, Thánh Đồng còn cao hứng ôm chặt con đó, vùi đầu vào lông nó, Minh Tuyết hận mình không đợi Thánh Đồng ngủ đi mà phanh thây mấy con yêu thú vừa nhặt về thành ngàn khúc! Thật vất vả mới chờ tới lúc Thánh Đồng ngủ say hắn ngay lập tức đạp con thú kia rời xa Thánh Đồng, sau đó dùng ma pháp tống khứ bọn hắn đi chỗ khác.
Nhưng đêm nay Thánh Đồng nhặt về một con yêu quái. Tuy rằng hắn vẫn rất mất hứng, nhưng khi nghĩ đến tâm trạng không tốt của Thánh Đồng trong mấy ngày nay, có lẽ Thánh Đồng muốn ôm ấp cái gì đó mà ngủ? Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Tuyết cũng không vội vã đá con báo này đi. Đáng tiếc, hắn chỉ lo lấy tâm lý kì quái của hắn làm cớ, lại quên đi, yêu sẽ ăn thịt người, con báo bình thường cũng sẽ ăn thịt người, huống chi là yêu báo?
Vì thế ngay khi Minh Tuyết trầm tư, yêu báo chậm rãi tỉnh dậy. nó đang bị thương rất nặng và trong tình huống nguy cấp, nhu cầu cấp bách là bổ sung thể lực, mà nó vừa nhấc đầu thì lại thấy Thánh Đồng ở phía trước. Con mồi từ trên trời rơi xuống a! Nó từ trước đến giờ chưa bao giờ quá dễ dàng tìm được con mồi lớn như vậy. Nó nhẹ nhàng cúi đầu từ liếm liếm xương quai xanh rồi đến cái cổ mảnh khảnh của Thánh Đồng, tiếp đến nó liếm lên gương mặt đáng yêu đang say ngủ, lưu lại một vệt sáng lấp lánh. Thật ngọt a! Nó đã muốn có con mồi như vậy từ lâu lâu. Chỉ lo thưởng thức mỹ vị của con mồi nên nó đã xem nhẹ cách đó không xa có một đôi ngân mâu tóe lửa giận đang nhìn chằm chằm nó.
‘Con báo kia! Nó đang làm cái gì?!!!! Không có gì lại đi liếm gương mặt của tiểu gia khỏa! Không thể tha thứ! Ngay cả ta đều không có….không không không, ta đang nghĩ chuyện gì, ý của ta là, ngay cả ta đều không có liếm con mồi của ta như vậy… A, đã vậy còn muốn cắn xuống!’
Chỉ thấy yêu báo đã chuẩn bị tốt việc hưởng thụ bữa tiệc lớn, nó mở to cái mồm đỏ âu hướng chiếc cổ của Thánh Đồng đang ngủ say mà cắn xuống. Minh Tuyết thấy tình hình bất ổn cũng không quản nhiều, lớn tiếng quát chú văn, “LIỆT . PHONG . PHÁ”
Khí bên người Minh Tuyết bắt đầu tách ra, chia ra thành từng hàng dài giống như những mũi tên nhọn bắn thẳng về phía yêu báo, ngay lúc răng nanh yêu báo thiếu chút nữa đụng tới cổ Thánh Đồng thì đột nhiên bị đánh bay, sau đó không cử động được, xé toạc yêu báo đang ở giữa không trung thành hai nửa, máu tươi văng cả một vùng. Minh Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng phi thân đến gần, rồi khai triển hai quả cầu lửa đốt sạch cái xác của con báo. Trên mặt đất, vũng máu kia cũng được đất hấp thu.
Mà lúc này Thánh Đồng đặc biệt ngủ rất say, một chút cũng không phát hiện hắn vừa rồi đã trải qua một phen giữa sự sống và cái chết, còn chưa nói tới việc thiết chút nữa đã nằm trong bụng con báo. Minh Tuyết nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Thánh Đồng, yên lặng nhìn Thánh Đồng vẫn không nhúc nhích gì, trên mặt còn lưu lại một vệt dài nước miếng của con báo vừa rồi.
Thật lâu sau, Minh Tuyết không chịu nổi trầm mặt rốt cuộc cũng bùng nổ.
“Ngươi là tên không có đầu óc, quả đúng là ngu si!” Minh Tuyết một phen giận dữ lôi kéo vạt áo của Thánh Đồng, lộ ra một bộ ngực tuyết trắng. Minh Tuyết cắn mạnh vào đầu ngón tay, sau đó nhỏ những giọt máu đỏ lên ngực Thánh Đồng, ngay tại vị trí máu vẽ một cái ấn ký, bên ngực trái Thánh Đồng cũng vẽ một cái giống như vậy, sau đó hắn cũng làm như vậy với chính mình, rồi hắn áp mình lên người Thánh Đồng để ấn ký mình chạm vào ấn ký của Thánh Đồng.
“Nay, Minh Tuyết ta dùng máu của mình lập khế ước, ta, Minh Tuyết, nguyện dâng tặng cho con người này, Thánh Đồng, nguyện đời đời kiếp kiếp lấy thân bảo hộ cho hắn, sinh mệnh của ta cũng tùy thuộc vào hắn! GIAO ƯỚC!” Một trận máu hào quang đỏ sậm chậm rãi sáng lên giữa vùng tiếp xúc của Minh Tuyết và Thánh Đồng, vết máu kết hợp lại thấm sâu vào làn da của mỗi người, trở thành một cái ấn ký đối xứng không bao giờ xóa được trên ngực của Minh Tuyết cũng như là của Thánh Đồng. Hồng quang tỏa sáng dần mờ đi, nghi thức thệ ước chính thức hoàn thành.
Sau đó, Minh Tuyết ngây dại.
“Ta đang làm cái gì?”
Hắn cúi đầu nhìn thấy ngón tay bị cắn phá của mình, cùng cái ấn ký trước ngực Thánh Đồng, bắt đầu nhớ lại.
“Ta rốt cuộc đã làm cái gì? Ta đường đường là người thủ hộ Minh Chi Môn Thánh Vực, là chủ nhân cõi âm có sinh mệnh vĩnh hằng – Minh Sử, thế nhưng lại chạy tới đây làm thú bảo hộ cho cái con người ngu ngốc này?!!!!”
“Ta đến tột cùng đã làm chuyện gì sai a a a a?!!!”
Trái lại, Thánh Đồng lại có một giấc ngủ thật ngon từ trước tới nay chưa bao giờ có.
>>Hoàn chương 2<<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét