Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng – 04 – Võ quán ngầm

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng
Tác giả: Phong Gian Danh Hương
Đệ tứ chương: VÕ QUÁN NGẦM

Trước mắt Tô Ngôn đèn đuốc sáng trưng, là một tầng hầm cực kì lớn, Tô Ngôn theo người đàn ông vạm vỡ lại gần sân khấu một chút, phía dưới tựa như sân vận động nhỏ, trung tâm sân vận động là đài quyền anh mang tiêu chuẩn quốc tế, được bao vây bởi hàng khán phòng dài và to, trên đài quyền anh có hai gã đàn ông cao lớn mặc quần áo quyền anh đã bắt đầu tiến hành trận đấu, ghế ngồi ở bốn phía khán đài đều chật ních người, khán giả xem trận đấu với tinh thần kích động, kẻ hô, người rống không dứt, Tô Ngôn bỗng cảm thấy người mình dâng trào một nhiệt huyết không rõ.
Đại hán cho Tô Ngôn tùy tiện ngồi tại một vị trí nào đó, Tô Ngôn đi dọc theo vòng đai bảo hộ và tìm cho mình một tầm nhìn đẹp mắt nhất, ghé vào gần vòng bảo hộ xem rất chăm chú, nếu như người bình thường lần đầu tiên mới bước vào đây thì vị trí này quá xa để xem trận đấu, nhưng đối với Tô Ngôn lại không có ảnh hưởng gì, ngược lại lại cảm thấy nơi này thoạt nhìn rõ ràng hơn, ít nhất là không ai cản trở.
Nhìn xuống trận đấu phía dưới, điều làm cho Tô Ngôn ngạc nhiên là hai người đấu lẫn nhau nhưng lại không có một quy định hạn chế nào, cũng không có đồ bảo vệ hoặc nịt gối, chỉ cần bạn đánh cho đối phương không thể đứng dậy là được, hoặc bị văng khỏi vành đai quyền anh thì chiến thắng. Mặc cho bạn có dùng chiêu thức gì, có thể đánh vào bất kì bộ phận nào của đối phương, cho dù có dùng tay hoặc chân! Điều này làm Tô Ngôn rất cao hứng, vốn là hắn không biết gì về quy tắc quyền anh, nơi này căn bản cũng không đấu giống như các giải quyền anh, càng giống như những cuộc thi vô quy tắc lẻ tẻ.
Ý nghĩ trong lòng Tô Ngôn càng lúc càng lớn, cậu liền rời khỏi vòng bảo hộ đến chỗ thấp hơn, đi một hồi thì đến được chỗ bảo an. Nói đến vị bảo an này thì nhìn không giống một tay đấm bóc, nhưng mỗi người mặc trên mình bộ áo bó sát màu đen lộ rõ đường nét cơ thể, một bộ ngực rộng và cơ thể cân đối cường tráng, hạ thân là một cái khố rộng thùng thình, thêm một đôi giày trông có vẻ nặng trịch, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được uy phong lẫm lẫm, kỳ thật họ đều là những tuyển thủ quyền anh đến đây đấu đá để kiếm tiền, bị đả bại sau đó không cam lòng đem tiền về với ông bà, nên chắc cũng bị lão bản đẩy xuống làm bảo an, làm thì có tiền, về phương diện khác còn có thể luyện tập thêm, nếu có năng lực thì có thể tái xuất giang hồ.
“Tiểu tử, sao ngươi không xem trận đấu?” Một bảo an lớn tiếng hỏi. Nơi này thật sự rất ồn ào, nếu nói chuyện không la quát to thì cũng không thể nghe rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy được dòng người đầy nhiệt huyết phía dưới.
“Đại ca, tôi muốn gặp ông chủ của các người!” Tô Ngôn cũng la lớn.
Bảo an sửng sốt nói: “Tiểu tử, cậu muốn gặp ông chủ để làm gì?”
“Tôi nghĩ muốn tham gia đấu võ!”
“A! Cậu, cậu muốn chết sao?” Vị bảo an cười nhạo.
Tô Ngôn không muốn lãng phí thời gian giải thích, chỉ nhẹ nhàng xoay người lại đá một cước, không thể lường trước được bảo an đã bị đá văng khỏi mặt đất bay ra xa. Bảo an bốn phía vừa thấy mới nhanh chân chạy tới, dùng vẻ mặt không thể tin phóng tia nhìn sắc lạnh đến Tô Ngôn, trong đó có người nâng đồng bạn dậy lớn tiếng hỏi: “Sao lại thế này?”
Đại hán trên mặt đất liếc mắt nhìn Tô Ngôn sau đó đối đồng bạn hô: “Dẫn nó đi gặp ông chủ!”
Tô Ngôn vừa lòng nở nụ cười.
Một vị bảo an khác lập tức dẫn Tô Ngôn đến một căn phòng cực kì xa hoa nói: “Tiểu tử, cậu chờ một lát, tôi đi kêu lão bản.” Hình như căn phòng này được trang bị thiết bị cách âm tối tân nhất hay sao mà vừa ra khỏi phòng đóng cửa liền không thể nghe thấy gì từ bên ngoài. Tô Ngôn tò mò nhìn đông nhìn tây, cậu phát hiện vị lão bản này hẳn là một cao thủ trong cao thủ, huy chương cùng cúp vô địch dường như được trưng bày chật kín khắp phòng.
Qua một lát, một đại hán mở cửa vào, phía sau còn dẫn theo một người đàn ông trẻ vô cùng tuấn mỹ, mái tóc đen huyền dài đến bả vai, đôi mắt phượng hẹp dài đen láy, đôi môi bạc như được chạm trổ, dáng người to lớn nhưng thon dài cân xứng, toát lên một mùi vị yêu mị khó tả, cuốn hút lòng người, làm cho Tô Ngôn nhất thời không nói nên lời.
Người đàn ông trẻ thẳng hướng đến chiếc ghế xa hoa phía sau bàn làm việc ngồi dựa vào, một đôi chân thon dài không kiên nể gì đặt lên bàn, vẻ mặt biếng nhát không tập trung mở miệng nói: “Tiểu tử, là cậu tìm tôi?”
Tô Ngôn thấy hắn tướng mạo tuấn mỹ nhưng hành động lại thô lỗ, nhíu mày, hảo cảm lần đầu tiến đối với hắn cũng không cánh mà bay, lạnh lùng quan sát nói: “Tôi muốn tham gia trận đấu!”
“Ha hả, có thể, muốn tham gia trận đấu cũng phải có một hợp đồng, nếu thua, bị thương nặng hoặc chết thì tôi không chịu trách nhiệm, điều khoản rất rõ ràng, còn nếu thắng thì dựa trên cấp đối thủ mà định, bình thường một trận là một ngàn đô la, gặp cao thủ thêm năm ngàn đô không chần chừ, theo thường lệ một đêm chỉ tham gia thi đấu một trận, bất quá cũng có tình huống đặc biệt. đối thủ là thuộc tràng quán khác hay tự động báo danh, nếu có cùng chung tràng quán thì không thể thi đấu, cậu tự mình đến trận đấu thì phải nộp tiền vào quỹ là 500 ngàn, nhưng nếu đã là tuyển thủ của quán thì không cần đóng tiền. Cậu nghe rõ rồi chứ?” Tư Đồ Nam cũng không coi Tô Ngôn còn nhỏ mà khinh thị, ngược lại hắn lại cảm thấy được một cỗ khí phách quanh người thằng nhóc ấy.
Tô Ngôn không thể tin được là cậu không bị lão bản trẻ này khinh thường, không chê người khác nhỏ gầy, xem ra đều là người xem thường sự sống chết của người khác. Với lại cậu cũng là người không có tiền.
“Tôi không có tiền, nhưng tôi cam đoan chắc chắn sẽ thắng!” Tô Ngôn cũng chỉ có thể nói như vậy, nếu không thi đấu thì ngày mai lại phải xoay sở tiền bạc nữa.
“Cậu muốn tôi dựa vào đâu để tin cậu sẽ thắng?” Tư Đồ Nam khiêu khiêu đôi mắt phượng, đột nhiên di chuyển. “Không có tiền không bàn nữa, không thể phá vỡ quy cũ, tiểu tử chừng nào cậu dành đủ tiền thì lại đến.” Nói xong đi sát qua người Tô Ngôn hướng của đi tới.
“Bằng cái này!” Tô Ngôn phát hỏa, tên chết tiệt, hắn dựa vào cái gì mà lại hất tay mình, vừa dứt lời, Tô Ngôn đã đề khí khí điểm bàn nhảy lên, thân hình bay trên không hướng Tư Đồ Nam vọt tới, tốc độ cực nhanh, Tư Đồ Nam căn bản không phản ứng lại thì người đã bị Tô Ngôn áp lên tường bởi bàn tay đang siết lấy cổ hắn.
“Ông chủ!” Đại hán bên cạnh cảm thấy tình hình không được tốt, hô to một tiếng, vặn nắm đấm hướng Tô Ngôn đánh tới, Tô Ngôn nhìn cũng không nhìn, xoay người một cái đem chân đá đại hán bay ra ngoài.
“Tin không?” Tô Ngôn buông Tư Đồ Nam ra, đôi mắt to đen láy hàm sương chăm chú nhìn vào cặp mắt phượng của hắn.
“Buông ra nói sau!” Tư Đồ Nam tự nhận mình là võ lâm cao thủ, về quyền cước thì hắn không bao giờ có một địch thủ xứng tầm, không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị tên tiểu tử này dễ dàng khống chế trên tường, chính mình cũng không kịp phản ứng, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc chắn quyền quán này sẽ bị náo loạn.
Tô Ngôn thấy sắc mặt hắn âm trầm, tuấn mi nhíu chặt, chỉ cần buông hắn ra, ở địa bàn người ta mà ra oai phủ đầu thì chính mình cũng ăn không ngon.
“Cậu chắc chắn sẽ thắng?” Tư Đồ Nam đi tới cái bàn lớn, ngẩng đầu hói.
“Anh nghĩ là tôi nói giỡn ư?” Tô Ngôn nhất mi đáp trả.
“Vậy, tôi sẽ phá lệ một lần, tôi sẽ dàn xếp một trận cho cậu, tôi nghĩ cậu bây giờ hẳn là rất cần tiền, tôi sẽ cho cậu nợ, nhưng cậu chỉ được thắng chứ không được thua, nếu thắng tôi sẽ cho cậu hai ngàn đô la. Với lại, nếu tới lúc đó cậu muốn ở lại võ quán này, tôi sẵn sàng ký hợp đồng với cậu và cho ngươi tự do dàn xếp trận đấu, thế nào?” Tư Đồ Nam rốt cuộc cũng tìm được người làm ăn vừa ý, là một người có tài kinh doanh như hắn hộ nào buông tha.
“Tôi không cần đô la, tôi thích nhân dân tệ hơn!” Tô Ngôn cúi đầu suy nghĩ một hồi nói.
“Ách!” Tư Đồ Nam cho rằng cậu sẽ rất lo lắng, ai biết lại là vấn đề này, Tư Đồ Nam suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc chết.
“Được! Tôi là Tư Đồ Nam, là ông chủ của quyền quán này!” Tư Đồ Nam vươn tay hướng Tô Ngôn chào.
“Chào anh, tôi là Tô Ngôn, vẫn còn là một học sinh, tính tình chất phác và thân thiện.” Tô Ngôn thấy hắn lễ phép như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, bàn tay nhỏ khẽ bắt lấy bàn tay to của hắn.
“Hợp tác vui vẻ!” Tư Đồ Nam nhẹ nhàng cười cười.
“Ừm” Tô Ngôn cũng nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
Tư Đồ Nam nhìn đến gương mặt tươi cười đỏ hồng của Tô Ngôn, bất giác cảm thấy tim bị lỗi một nhịp, tiểu gia hỏa này thật đúng là tuấn mỹ.
Kế tiếp chính là thời gian hai người cùng uống trà đàm chuyện với nhau, Tư Đồ Nam bắt đầu hướng Tô Ngôn giải thích các khoảng quy định thi đấu và thủ tục, không lâu sau đó, một thủ hạ tiến đến nói: “Ông chủ, sắp xếp được rồi, là trận đấu tiếp theo, đối thủ là ‘Hồng Anh quyền quán _ Lão Lục’”
“Đã biết, Tô Ngôn, cậu nhanh đi thay quần áo đi.” Tư Đồ Nam hướng thủ hạ nheo mắt chỉ lệnh.
“Được!” Tô Ngôn theo người thủ hạ đi qua một thông đạo, đi tới một gian phòng luyện tập lớn, bên trong có bốn tuyển thủ chuyên nghiệp, mỗi người đều rất chăm chỉ tập luyện, hai bên trái phải đều là huấn luyện viên và thủ hạ. Trông thấy thủ hạ của ông chủ dẫn Tô Ngôn đến, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt không tin được, mà Tô Ngôn chỉ mỉm cười nhìn họ, cậu không biết người nào là đối thủ của mình ngày hôm nay, nhưng cậu không quan tâm, cậu đã quyết định rồi, cậu sẽ luôn nắm chắc cơ hội trong tay, sẽ không bao giờ thua dưới tay mấy người cao to vạm vỡ đó, chỉ cần sau này không ai trả thù cậu là được rồi, cậu chỉ muốn kiếm tiền thôi. Ngẫm lại hai ngàn đô la tương tứng với năm vạn nhân dân tệ, càng nghĩ lại cảm thấy càng kích động hơn.
“Tô Ngôn, đây là quần áo của cậu, chỉ có màu hồng thôi, bởi vì hôm nay Lão Lục mặc màu lam.” Thủ hạ nói với Tô Ngôn một câu rồi đi ra ngoài.
Tô Ngôn chậm rãi đánh giá cả chồng quần áo, nhìn đông, ngó tây tổng quan cũng không có gì gọi là quá xấu, cũng khó trách, đã là người của võ quán ngầm này thì người nào cũng phải lưng hùm vai gấu. Cuối cùng, Tô Ngôn cũng chọn lấy một bộ nhỏ nhất cho mình. Chờ một lúc, sau khi mặc xong Tô Ngôn mới ý thức được bộ đồ này có bao nhiêu là lộ liễu, cho dù hiện tại thân có là nam nhi đi chăng nữa, cậu cũng không có thói quen đó, làm như thế nào cho phải đây.
Tô Ngôn nhìn mình phản chiếu trong gương, nổi bật phía dưới bộ đồ là đôi tay và cặp đùi trắng nõn, hơn nữa nó quá lớn, làm da thịt cậu hầu như bị lộ ra hết, cậu không khỏi cười rộ lên, lúc này chắc chắn khán giả sẽ nhìn thấy hết. Cũng may phía trong có mặc đồ lót, bằng không sẽ rất mát mẻ.
Cậu một tay che những chỗ quan trọng đi ra khỏi phòng thay đồ, mọi người thấy cậu như vậy toàn bộ đều bị chọc cười.
“Tiểu quỷ, cậu là diễn viên à, ha ha ha.” Một vị phụ trách lão luyện vạm vỡ chỉ vào Tô Ngôn cười to, Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn vị tiểu cương đó dáng dấp đều rất cân đối, nhưng thời trẻ hẳn rất nghèo nên đã lưu lạc vào địa phương này, thế mà cũng không đến nỗi xui xẻo đến nỗi phải làm lính, hắn cười rộ lên rất đẹp, tỏa ánh nắng mặt trời và ấm áp, Tô Ngôn vừa gặp hắn liền có thiện cảm, chắp tay lên ngực nói: “ Hắc hắc, cũng tại đồ ở đây quá rộng thôi. Tiểu ca, có bộ đồ nhỏ hơn hay không vậy?”
“Tiểu quỷ, cậu thật muốn thi đấu sao?” Tiểu Cương nhìn cậu bộ dạng nhu nhược, trong lòng không hy vọng có bi kịch phát sinh.
“Đúng vậy, tiểu ca anh tên là gì? Quý danh của tôi là Tô Ngôn.”
“Cái gì, cậu muốn hỏi quý danh? Chúng tôi ở đây đều là thô nhân, cứ gọi tôi là Tiểu Cương, hiện là giáo luyện ở đây, tính ra cậu cũng là đàn em của tôi nên tôi sẽ chỉ cho vài chiêu, trước khi thi đấu cậu cần phải làm nóng thân thể, bất quá với thân thể của cậu chắc sẽ gục trong hai ba chiêu thôi.” Tiểu Cường sờ sờ cằm cười nói.
“Cảm ơn anh, Tiểu Cương ca, như vậy không cần đâu, tôi cũng đã kiểm tra rồi, hẳn là không có vấn đề gì cả.” Tô Ngôn khiêm tốn nói.
“A, Tô Ngôn, cậu đã từng tập luyện qua rồi à?”Tiểu Cương kinh hách nói.
“Ha hả, đúng vậy, cứ cho là như vậy đi, bất quá kĩ thuật còn kém quá, Tiểu Cương ca ngươi cần phải chiếu cố tôi đó.” Tô Ngôn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Cương.
“A, Tô Ngôn, cậu, cậu.” Tiểu Cương nhìn hắn cười, dáng tươi cười thân thiết động lòng người, tâm thật sự không muốn nhìn hắn bị thương.
“Lão Lục, Tô Ngôn, lên sân khấu!” Thủ hạ ông chủ hướng trong phòng hô lớn.
“Được.” Tô Ngôn vừa quay đầu liền thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng, hơn cậu tới một cái đầu, thân thể to gấp đôi cậu, tóc húi, thì ra là người vừa mới cử tạ, lộ ra những bắp thịt săn chắc, Tô Ngôn bị kinh hách một trận, tim cũng nhảy mạnh một nhịp, người này khí lực thật lớn a.
“Nga, vậy được rồi, Tiểu Cương ca, tôi đi a.” Tô Ngôn hướng Tiểu Cương đang thất thần phất tay chào tạm biệt.
“Tiểu Cương, hình như tiểu tử này không muốn sống nữa thì phải?” Tuyển thủ hai bên trái phải Tiểu Cương cảm thán nói.
“Ai, thật đáng tiếc, người tốt như vậy a.” Tiểu Cương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Ngôn nhanh chóng rời khỏi phòng thì phát hiện Tư Đồ Nam ở phía sau cậu hô to: “Tô Ngôn, tôi đã đặt cược rất lớn ở cậu, cậu đừng để tôi thất vọng.”
Lúc này bên ngoài truyền lên âm thanh thông báo của trọng tài: “Trận đấu tiếp theo là giữa Tô tuyển thủ và Lão Lục của quyền quán này, mọi người bắt đầu đặt cọc, một đấu mười, chỉ còn lại năm phút thảo luận, mong các vị hãy suy nghĩ kỹ.”
“Oa!” Cả hội trường nổi lên tiếng vang lớn, vậy cao thủ đã lâu chưa xuất hiện đã lộ mặt.
“Ông chủ, nhân dân tệ!” Tô Ngôn nói xong liền đi vào khu vực tối, ánh sáng dần hiện trước mắt.
Hai người vừa đi vào sân đấu, toàn bộ quyền quán đều sôi trào, trong mắt khán giả tràn ngập tâm trạng không tin nổi, mọi người hưng phấn, và cũng có đáng tiếc. Kim đồng hồ chỉ điểm đúng năm phút thì tiếng chuông vang lên, điều này chứng tỏ trận đấu đã bắt đầu, khóe miệng Tư Đồ Nam nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ.
“Tiểu tử kia, cậu cũng đừng làm cho tôi thất vọng a.”
>>Hoàn đệ tứ chương<<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét