Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng
Tác giả: Phong Gian Danh Hương
Đệ nhất chương: MƯA GIÓ TRƯỜNG HỌCChú ý: bắt đầu từ chương này cách xưng hô Tiểu Nhan từ “nàng” thành “cậu”.
Tô Tiểu Nhan theo cơ thể Tô Ngôn tỉnh lại, phát hiện linh hồn là của mình lại có trí nhớ của Tô Ngôn khiến cậu thực kích động, vốn nghĩ sẽ có một đống chuyện xảy ra nhưng lại được giải quyết hết. Một trận chóng mặt ập đến, đầu cậu quay mòng mòng, rất nhanh thích ứng với thân phận Tô Ngôn hiện tại. (từ phần này trở xuống xưng Tô Ngôn)
Tô Ngôn đứng dậy sờ sờ đầu của mình, máu đã khô rồi cậu cũng không cảm thấy đau nữa, vui vẻ thu dọn đồ quay đầu chạy về nhà, hiện tại cậu phải tập làm quen với nơi ở xa lạ gọi là nhà kia, không thể để cha mẹ nghĩ cậu đã trốn đi. Còn những chuyện khác thì mai nói sau, cậu tin tưởng tương lai tuyệt đối sẽ rất tươi đẹp.
Chưa đến một tiếng đã về được đến nhà Tô Ngôn, bởi vì bên trong là Tô Tiểu Nhan nên rất yêu sạch sẽ cùng xinh đẹp, cậu hưng phấn dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, tự mình vọt vào phòng tắm, cái u trên đầu dùng mái tóc che lại đòng thời sửa sang lại đầu tóc cho đàng hoàng, chỉnh thể xem ra sạch sẽ gọn gàng, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, Tô Tiểu Nhan rất hài lòng với gương mặt của Tô Ngôn. Sau đó cậu tìm cho mình một bộ quần áo ngủ đẹp đẽ rồi nhẹ nhàng đi tìm Chu Công, nhưng qua một lúc sau vẫn không ngủ được, thật sự rất hưng phấn, một chút buồn ngủ cũng không có, tuy rằng mang theo trí nhớ của Tô Ngôn nhưng dù sao vẫn chưa chân chính tiếp xúc qua thế giới hiện đại, sờ đông sờ tây cái gì đối với cậu cũng đều mới lạ vô cùng.
Đếm nửa đêm, chợt nhớ ngày mai cậu còn phải đi học nhưng muốn cũng ngủ không được, cậu ngồi dậy, tuy thân thể này không phải của Tô Tiểu Nhan nhưng rất nhanh cậu đã có thể ngưng tụ chân khí trong cơ thể, dốc khí từ trên giường nhảy lên xoay người một vòng thật đẹp, lúc cậu biết võ công trong người mình không mất đi thì cực kỳ vui mừng, hứa hẹn ngày mai sẽ cho mọi người một kinh hỉ.
Buổi sớm, trời còn chưa sáng hẳn, mẹ Tô Ngôn đã thức dậy, mà khi Tô Ngôn nhìn thấy người mẹ này thì mũi lại đau xót, suýt chút nữa rơi lệ, mái tóc đen dài mượt hồi xưa giờ lại thay bằng màu bạc sáng, gương mặt không còn tươi tắn như xưa, nguyên bản là một phụ nhân chỉ bốn mươi tuổi khi nhìn qua lại cứ tưởng sáu mươi, có thể nhìn ra được cuộc sống gian khổ suốt bao nhiêu năm qua.
“Mẹ, con đến đây”. Tô Ngôn chỉ đơn giản chải đầu rửa mặt một chút, mặc vào một cái áo sơ mi hình chữ T rồi đi vào phòng bếp.
“Tiểu Ngôn, con đi ra đi, lát nữa vào sẽ tốt hơn, con mau đi ra, bếp rất nhiều khói”. Mẹ nở nụ cười từ áo với cậu.
“Không có gì đâu, mẹ để con bưng”. Tô Ngôn đem cái nồi vào cái phòng khách chật chội.
“Tiểu Ngôn, ăn nhiều một chút, con gầy”. Mẹ nói xong hai mắt liền đỏ.
“Mẹ, không có việc gì, không phải hiện tại rất thịnh hành phong cách này sao!”
“Ai nói, dù con không phải con gái, nhưng cũng không thể phá hủy thân thể mình”. Mẹ bị cậu pha trò đến bật cười.
“Mẹ, mẹ yên tâm, chúng ta sẽ tốt lên nhanh thôi.” Đây là lần đầu tiên Tô Ngôn ăn bữa sáng ở thời hiện đại, một chén cháo trắng cùng một dĩa cải.
“Đúng vậy, tiểu Ngôn của chúng ta đã trưởng thành rồi, ha ha.” Mẹ vui vì thấy con mình đã trưởng thành.
“Mẹ, con đi học đây, tối nay có thể sẽ về trễ, hai người không cần chờ con.”
“Tiểu Ngôn, có tiền đi xe và ăn cơm không?”
Tô Ngôn nhớ đến túi tiền hồi hôm qua, còn lại không đến mười ngàn, có thể đủ ngồi xe nhưng tuyệt không đủ ăn hai bữa cơm.
“Có, mẹ đừng quan tâm, con làm công kiếm tiền không phải được rồi sao.” Trong lòng Tô Ngôn chua xót một trận, nhanh cầm lấy một túi plastic giống túi xách, gia đình này mặc dù bần cùng nhưng rất ấm cúng.
Tô Ngôn vừa đi ra khỏi cửa, cuối cùng nhịn không được, nước mắt lại rơi xuống.
Thận trọng hít thở, thấy đã bình ổn được tâm tình mới dễ chịu một chút, lau đi nước mắt đi tới trạm xe buýt.
Theo lộ trình đến trường học, đi đường phải tốn mấy giờ, đi xe mất một giờ, tìm hai đồng tiền ngồi đợi ở giao lộ số 8, , trong túi còn sáu đồng mà thức ăn ở căn tin ít nhất cũng phải năm ngàn cho nên cậu phải chịu đói một chút, việc cấp bách nhất hiện nay là kiếm tiền.
Hiện tại những thứ cậu biết tuy nhiều nhưng lại không rõ lắm, sở trường của mình là võ công cùng vũ đạo, tưởng tượng đến điểm ấy, cậu vội nhìn qua cửa sổ, coi có thể hay không còn có những công việc thích hợp với mình. Nhưng nhìn hoài cũng không có, bên ngoài chỉ có hai dạng là kinh doanh và buôn bán. Cậu có chút nóng vội.
Một giờ sau xe buýt đậu ở sân một trường đại học nổi tiếng nhất thành phố A – Đại học Thanh Vân. Nghe nói đa số các học sinh tốt nghiệp từ ngôi trường này đều nổi tiếng cho nên chỉ có hai loại người vào học, một loại là những người dựa vào thực lực bản thân mà thi vào như Tô Ngôn, còn một loại khác là những người có gia tài bạc triệu, nắm giữ việc buôn bán trong tay.
Tô Ngôn giống như bình thường cúi đầu đi vào cánh cổng trang nghiêm của trường đại học. Đường đến phòng học còn phải đi qua một đoạn đường trải dài bóng râm, Tô Ngôn thực thích không khí nơi này, tâm tình khá hơn chút ít.
“Tô Ngôn?” Một thanh âm vang dội như muốn động luôn cả một mặt đất vang lên sau lưng cậu.
“Hửm?”. Tô Ngôn quay người lại, thì là lớp trưởng Từ Thiếu Khanh. Lúc trước mình với hắn không có cảm giác, hiện tại lại thấy hắn mặc một chiếc áo màu trắng, phía dưới là quần đen, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn tú, Tô Ngôn nghĩ thầm mĩ nam tử ở hiện đại cũng không ít.
“Chuyện gì, lớp trưởng?” Tô Ngôn khách khí hỏi.
“Lớp muốn mở rộng xã đoàn, cậu có tham gia không?”
Tô Ngôn suy nghĩ một chuýt, nói: “Có ban võ thuật không?”
“Đương nhiên là có, tớ cũng muốn tham gia, chỉ là để thân thể cường tráng một chút, nhưng nhìn cậu gầy như vầy có thể được chứ?” Từ Thiếu Khanh thấy bộ dáng yếu đuối của Tô Ngôn thì cười ra tiếng, người này cứ như con gái vậy mà muốn học võ thuật.
“Vì sao lại không được, ít khinh người đi!” Tức chết mà lại thêm một ánh mắt khinh thường nữa, chờ đấy mình nhất định phải làm cho hắn hối hận. Nói xong liền hừ một tiếng thẳng bước về phía trước.
“Ai, Tô Ngôn, tớ chỉ nói giỡn với cậu thôi, đừng nóng giận, ai bảo người gầy không thể học võ thuật, ý tớ là người gầy mới cần học võ thuật, như vậy mới làm thân thể tráng kiện”. Từ Thiếu Khanh là một người khôn khéo, vì thế hắn mới có thể đứng vững trên cương vị lớp trưởng, nói về mồm mép hẳn là không có ai có thể địch lại hắn.
“Ha ha.” Tô Ngôn bị hắn chọc không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng xoay người, tặng cho hắn một nụ cười cực kì kiều diễm, liếc mắt nói: “Còn nữa, không biết có ban vũ đạo không?”
“A?” Từ Thiếu Khanh bị cậu liếc đến run lên, lại nghe cậu hỏi ban vũ đạo, nhất thời ngẩn ra quên trả lời.
“Cái gì nữa, có phải cậu muốn nói con trai không thể tham gia ban vũ đạo chứ?”
Từ Thiếu Khanh thầm suy nghĩ, Tô Ngôn này với Tô Ngôn lúc trước khác nhau rất lớn, cái liếc mắt hồi nãy của cậu ấy thật sự lợi hại khiến mình bị điện giật đến sắp chết, không được phải bình tĩnh bình tĩnh.
“Đương nhiên không phải, mỗi người đều có sở thích riêng, Tô Ngôn nếu cậu báo danh ở ban vũ đạo tớ cũng không thấy kỳ quái chút nào ha hả.”
“Cậu có ý gì, tóm lại là cậu muốn nói tớ giống con gái chứ gì! Chẳng khác nào miệng chó muốn phun ngà voi, hừ!”
“Đừng, đừng, đừng sao cậu lại hiểu lầm tớ, tớ không có ý này, cậu xem mỹ nam tử ở trường ta khá là hiếm thấy, lớp học lại nhiều nữ sinh, hầu hết đều thành hoa si dưới chân cậu ngay cả tớ cũng phải ghen tị, tốt xấu gì Từ Thiếu Khanh tớ cũng là một thanh niên anh tuấn phong độ như thế nào lại bị cậu chiếm hết hào quang chứ. Ai, cậu muốn đến ban vũ đạo kia càng làm cho đám con gái phát điên lên. Hắc hắc, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cậu còn có vòng eo thon nhỏ nếu nhảy vũ đạo chắc rằng sẽ làm điên đảo cả một chốn.” Từ Thiếu Khanh làm vẻ mặt cảm thán nhìn thân hình cân đối của Tô Ngôn mà bình phẩm.
“Ta xem cậu đánh nhau hay cỡ nào!” Tô Ngôn thấy hắn làm bộ dạng lưu mạnh vừa buồn cười vừa tức giận, chuyện này đối với cậu dễ như trở bàn tay, sau đó nhảy lên giơ tay đánh vào đầu hắn thật mạnh rồi cười duyên bỏ chạy.
Từ Thiếu Khanh bị đánh đến choáng váng, chỉ đứng đó ngạc nhiên nhìn Tô Ngôn chạy xa. Không phải Tô Ngôn, sao mình lại cảm thấy cậu ấy trở nên sáng sủa và đáng yêu hơn? Có vấn đề.
Trên đường đến lớp học, Từ Thiếu Khanh nghĩ phải hỏi cho thật rõ mới được. Tô Ngôn đang ngồi ở đó cúi đầu xem sách, tuấn mi nhíu lại thật khiến Từ Thiếu Khanh muốn chạy thật nhanh đến chỗ cậu mà khẽ vuốt đôi mi mê người đó, ý thức được điểm ấy, hắn hoảng sợ, kích động ngồi vào chỗ, thở hắc ra bình ổn rung động trong lòng.
Tô Ngôn nổi tiếng là người có thành tích tốt nhất lớp nhưng cũng là người có hoàn cảnh khó khăn, những tên hay ức hiếp người nghênh nghênh ngang ngang tiêu sái đến trước bàn cậu quăng một đống tập nặng nề lên bàn.
“Tô Ngôn, mày muốn hại chết tao hả, mày giúp tao viết văn tốt đến nỗi giáo viên vừa nhìn là biết mày viết, tên nhóc mày biết rõ điểm của tao không cao là như vậy, mày muốn hại ta à, tao thấy mày không muốn ăn cơm nữa rồi.”
Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn, nhớ đến những ngày tháng cậu bị tên vô lại này bắt nạt ra sao, lòng lại nổi lên một cục tức không cách nào hóa giải, thấy hắn hung ác nhìn mình, khóe miệng cậu nhếch lên nói: “Biết mình kém cỏi hơn người khác còn tìm tôi viết dùm, thật đúng là cái đầu heo, tôi không rảnh đừng phiền tôi.”
Trương Nguyên thấy cậu hăm dọa mình, sửng sốt nhìn cậu, trong phòng học đã tụ tập rất nhiều người, mọi người đều giật mình vì sự thay đổi của Tô Ngôn, nghĩ đến tính tình hung hãn của Trương Nguyên, lại vì cậu mà đổ mồ hôi. Đặc biệt là Từ Thiếu Khanh, Tô Ngôn đã thay đổi thật rồi.
“Thằng nhóc chết tiệt, mày phản hả.” Trương Nguyên phục hồi tinh thần liền đạp mạnh xuống bàn Tô Ngôn. Tô Ngôn không còn biện pháp nào khác đành đứng dậy xoay người đối mặt với hắn.
“Cậu đánh không biết đau sao?” Tô Ngôn thấy hắn dùng lực lớn như vậy thấy xót cho hắn.
Thật ra Trương Nguyên đang hối hận, nhưng nghe cậu nhắc đến nỗii đau, thật có chết chết hắn cũng không thể để mất mặt như vậy được, cố gắng nén đau cười nói: “Rốt cuộc mày có làm lại không?”
“Làm cái gì? Viết văn? Với trình độ của tôi mà viết văn cho người học vấn kém như cậu, điều đó còn khó hơn lên trời!” Tô Ngôn nghe vậy liền nhíu mày trả lời.
“Ha ha ha”. Rút cuộc cũng nén không nổi, tiếng cười vang khắp phòng, ngay cả Từ Thiếu Khanh cũng phải hé miệng cười.
“Mày, muốn chết.” Trương Nguyên thấy mọi người cười nhạo hắn, thẹn quá thành giận, liền giơ tay tát mạnh lên gương mặt tuấn tú của Tô Ngôn.
“A!” Có người hoảng sợ hô thành tiếng, Từ Thiếu Khanh lại nhảy dựng lên tiến về phía bọn họ, trúng một cái tát này, có thể đoán được gương mặt Tô Ngôn sẽ bị sưng phù ít nhất là mấy tuần sau mới khôi phục được.
“Trương Nguyên!” Từ Thiểu Khanh hô to đồng thời nhảy ra ngăn cản.
“A . . .” Cánh tay Trương Nguyên không thể đánh tới ngược lại còn bị Tô Ngôn nắm lấy, Tô Ngôn dùng chút lực làm Trương Nguyên phải kêu cha gọi mẹ.
“A?” Trong phòng lại ầm ĩ lên, Tô Ngôn thực sự quá lợi hại bọn họ trước đó đều không biết, vì cái gì lúc trước cậu bị đánh đều không phản kháng?
“Trương Nguyên, tôi nhịn cậu đã lâu, không giáo huấn cậu thì đừng tưởng tôi không dám làm gì cậu hay sợ cậu, hôm nay tâm tình tôi không tốt, tốt nhất đừng đến làm phiền tôi!” Tô Ngôn lạnh lùng nói xong câu đó tay liền vung tay lên khiến Trương Nguyên ngã lăn trên đất đau điếng, nhất thời lại làm trò cười cho lớp.
Không ngoài dự đoán Trương Nguyên ngoan ngoãn đứng lên không dám làm gì Tô Ngôn, trừng mắt căm giận liếc Tô Ngôn, cầm lấy quyển tập đi về bàn mình ngồi xuống.
Từ Thiếu Khanh đến trước mặt Tô Ngôn hỏi: “Cậu có sao không?” Hắn đương nhiên biết Tô Ngôn không có gì, luôn bị mọi người bắt nạt hôm nay ngược lại bắt nạt người, dù là ai trong nhất thời cũng không thể quen được.
“Cậu cảm thấy tớ có việc gì sao?” Tô Ngôn liếc hắn một cái, tiếp tục ngồi xuống đọc sách, Từ Thiếu Khanh thức thời trở về chỗ ngồi của mình.
“Oa, Tô Ngôn thật đẹp trai!” Một nữ sinh hoa mắt ngây ngốc cảm thán.
“Đúng vậy, bộ dáng đó vừa đẹp lại lãnh khốc, oa, thật sùng bái cậu ấy!”
“Như vậy thì quá hoàn mỹ rồi!”
“Đúng đúng, quá hoàn mỹ, tớ quyết định rồi, tớ nhất định phải theo đuổi cậu ấy!”
“Cậu? Ha ha ha, chỉ đáng xách giày cho cậu ấy thôi!”
“Vậy chẳng lẽ cậu được sao?”
“Hắc hắc, xem tớ này.” Một thân hình màu xanh xanh nhỏ nhắn tuyệt đẹp đi về phía Tô Ngôn, kêu to: “Tô Ngôn, trưa nay cậu ăn cơm cùng tớ nha, ta mời cơm.”
Lời các nàng nói Tô Ngôn đều nghe hết không sót một câu, nghĩ đến việc nữ sinh thời nay thật sự khó lường, vả lại dù sao nội tâm cậu cũng là Tô Tiểu Nhan một cô gái thì thế nào có thể tiếp nhận những người này.
“Không được, cám ơn” Tô Ngôn cười với bọn họ.
“Ha ha ha, tớ đã nói là không được mà.” Cô gái tên Lưu Tiểu Mai giễu cợt nói nhỏ.
“Ai nha, cái gì không được, lần đầu tiên không thành công thôi mà, tốt xấu gì cậu ấy đã cười với tớ, đây cũng là một điểm tiến bộ biết không? Hừ!” Cố Tiểu Tử sĩ diện, nói xong lại nhìn qua Tô Ngôn.
Lúc này giáo viên đi vào, phòng học lập tức im lặng mà lòng Từ Thiểu Khanh, Trương Nguyên và Cố Tiểu Tử lại không thể bình tĩnh được.
>>Hoàn chương 1<<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét