Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng – Mở đầu

Phản xuyên chi cường hạ nhược thượng
Tác giả: Phong Gian Danh Hương
Chương mở đầu

Ban đêm của thế kỉ 21 tại thành phố A, thành phố đầy ắp những ngọn đèn, trên đường phát ra ánh sáng vàng đỏ của những chiếc xe, mọi người đều vội vàng về nhà đoàn viên cùng người thân, các nhà hàng tiệm buôn bán mọc lên san sát nhau, một tòa nhà khổng lồ sừng sững cao vút đến tận trời, tất cả điều được thể hiện rõ ở thành phố sầm uất này.
Ngay tại phía Đông Bắc của thành phố này, có một khu dân cư nghèo mà so với nhiều tòa nhà cao tầng khác do chính phủ kiến tạo thì khu dân sư này lại rất khốn khổ, nghèo nàn và cũ nát, rất cần được sự quan tâm từ chính phủ.
Lúc Tô Ngôn 10 tuổi, bởi vì ba làm ăn thất bại dẫn đến phá sản, rơi vào đường cùng họ phải hết sức cố gắng mới trụ được ở khu nhà bần hèn này tới nay đã 8 năm.
Thành tích học tập của Tô Ngôn từ nhỏ đã rất xuất sắc, năm nay lại có thể thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố A.
Đối mặt với công việc suốt 8 năm không chút khởi sắc, hơn nữa học phí của Tô Ngôn rất đắt tiền vả lại sự mâu thuẫn trong gia đình ngày càng quyết liệt khiến Tô Ngôn muốn buông tha cho việc học nhưng lòng lại luôn khắc sâu sự giáo dục tận tình và sự kiên quyết phản đối của mẫu thân, dù có khó khăn gian khổ gấp mấy lần đi chăng nữa cũng quyết cho Tô Ngôn đi học. Nhưng nói luôn dễ hơn làm, chi tiêu cho gia đình càng lúc càng nhiều nên ba và mẹ chịu nhiều áp lực vì vậy chuyện cãi nhau giữa hai người cũng trở thành việc bình thường trong nhà.
“Tiểu Ngôn, con đã trở về? Có mệt hay không, tắm rửa rồi đi ăn cơm!” Mẹ thấy Tô Ngôn vào cửa lấy tay lau nước mắt chạy nhanh vào bếp.
“Tiểu Ngôn làm công quá mệt phải không, chỉ mới làm được một tháng lương mà người đã gầy thành như vầy, ai, ba ba vô dụng a.” Ba thấy gương mặt Tô Ngôn ngày càng gầy, trong lòng vô cùng đau xót.
“Ba, con không sao, đừng nói nữa ăn cơm đi.” Tô Ngôn thấy cha mẹ vừa nhìn thấy hắn về lập tức ngừng cãi nhau, lòng bỗng chốc lại chua xót. Trong nhà có tình huống khó xử hắn không phải không biết. Việc hắn gầy do làm việc quá nhiều thì cũng có giúp làm ra được tiền đâu. Hắn chỉ muốn nghỉ học nhưng mẹ lại cương quyết ngăn cấm hắn cũng không có biện pháp.
Ăn xong cơm chiều, Tô Ngôn liền nằm lên giường phòng khách lăn qua lăn lại, chỉ cảm thấy mình thật vô dụng chẳng những không giúp được gì lại còn làm liên lụy đến họ.
Hắn mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ sâu, trong phòng lại truyền đến âm thanh cãi nhau của cha mẹ khiến hắn khó chịu làm hắn mất đi một giấc ngủ ngon, sau khi nghe xong hắn cầm quần áo của mình rồi lén lút trốn khỏi nhà.
Cách khu nhà nghèo khoảng 500 mét là khu công viên của bọn du côn, côn đồ và xã hội đen, Tô Ngôn dựa vào thành ghế đá ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên không trung, đáng tiếc bầu trời tối đen không thấy gì cả, ngay cả ánh trăng cũng không khác mấy với cọng lông vũ, gần đây toàn các khu công nghiệp lớn nhỏ, muốn tìm không khí trong lành cũng là một việc khó.
Tô Ngôn nghĩ thầm nơi ở quanh đây đang xuống cấp, mình thì đã trưởng thành không thể tăng thêm gánh nặng cho cha mẹ, hắn nhất định phải tự mình lập nghiệp, nhưng phải làm như thế nào? Hắn đau đầu suy nghĩ rất lâu, cảm thấy trốn nhà bỏ đi là biện pháp hữu hiệu nhất, tuy rằng rất có lỗi với cha mẹ nhưng mình không muốn lên đại học để có thể giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ, mình có thể đi làm công trong thành phố, vào một ngày nào đó nếu có cơ hội thành công thì có thể cùng cha mẹ hưởng thụ niềm vui sướng của cuộc đời.
Tô Ngôn càng nghĩ càng thêm tự tin, đặt quần áo để lên vai dứt khoát bỏ đi.
♠♠♠♠♠

Cổ đại, trong sơn trang của minh chủ võ lâm, giăng đèn kết hoa, vui sướng, hôm nay là ngày con gái minh chủ võ lâm Tô Tiểu Nhan xuất giá, tân khách tề tụ đông vui hướng minh chủ lớn tiếng chúc mừng.
Mà trong một căn phòng bố trí đẹp đẽ, Tô Tiểu Nhan sắc mặt lại không tỏ ra vui vẻ chút nào vì nàng nghe người trong thiên hạ đồn về đại hoa hoa công tử Hạ Thanh Thành, người này mặc dù võ công cao cường nhưng trời sinh tính phong lưu, trên giang hồ tiếng xấu truyền khắp nơi, nàng không thể ngờ phụ thân của mình lại muốn gả nàng cho một người như hắn? Nàng, Tô Tiểu Nhan cũng có thể xem là một tiểu thư khuê các, nàng được chân truyền từ phụ thân, một thân võ công thâm tàng bát lộ, nàng muốn giống nam nhi tự quyết định số phận của mình, nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục trước uy nghiêm của phụ thân.
Bà mối với nụ cười chấm biếm đón nàng lên xe hoa, trong lòng nàng cực kì khó chịu, không phục, cuối cùng vào thời điểm kiệu hoa chuyển động nàng dứt khoát kéo khăn hỉ xuống, thi triển khinh công rời khỏi kiệu bay về hướng ngôi rừng sau sơn trang.
Tô Hách trông thấy liền nổi giận, làm trò trước tất cả các quan khách hắn cũng không biết để mặt mũi ở đâu, khi muốn đuổi theo thì Hạ Thanh Thành vội xuống ngựa cản lại nói: “Nhạc phụ đại nhân không cần sinh khí, Tô tiểu thư sớm muộn gì cũng trở thành nương tử của ta là việc trời đã định, tiểu tế lập tức đuổi theo nương tử.” Vừa dứt lời người đã muốn đuổi theo.
Hạ Thanh Thành võ công vốn cao hơn Tô Tiểu Nhan, rất nhanh khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn, Tô Tiểu Nhan biết thế sự không ổn liền hướng vách núi bay tới, muốn bức Hạ Thanh Thành từ hôn.
“Tô tiểu thư, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay tại hạ có thể thú ngươi làm thê tử là một diễm phúc, mặc dù tại hạ tự biết không thể xứng với vị thiên kim cành vàng lá ngọc như tiểu thư, nhưng tại hạ cam đoan sau này tiểu thư sẽ là người hạnh phúc nhất.”
“Không cần, ta không nguyện gả cho ngươi, nếu không từ hôn ta lập tức nhảy xuống vực!” Tô Tiểu Nhan thấy hắn đang say mê nhìn khiến nàng dựng hết cả tóc gáy.
“Ha ha ha, Tô tiểu thư thật thẳng thắn, bất quá nếu tại hạ không đồng ý thì sao?” Vừa dứt lời hắn liền hèn hạ đánh lén thầm tính toán điểm huyệt nàng, ai ngờ Tô Tiểu Nhan luận về võ công tuy không bằng hắn nhưng trong giang hồ vẫn có thể được xếp là hàng cao thủ, theo bản năng lách mình, nàng liền nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của hắn nhưng lại bất cẩn trượt chân ngã xuống vách núi.
Lúc rơi xuống, nàng nghĩ chẳng lẽ mình cứ thế này mà chết đi, nàng tuyệt không cam lòng.
♠♠♠♠♠
Cùng lúc đó, ở hiện đại, Tô Ngôn đang đi trong một ngõ tắt tối đen và u ám, hắn muốn đi đến trạm xe buýt lại không may đụng đến một con ma men.
“Thực xin lỗi, ta không cố ý”. Vừa va phải Tô Ngôn liền cuống quýt giải thích.
“Đứng lại, tên nhóc chết tiệt, mày có mắt nhìn đường không? Sao có thể tự tiện đụng vào tao? Đền tiền thuốc đi!” Con sâu rượu như đã có một chút thanh tỉnh.
“Thực xin lỗi, là anh ngồi ở giữa đường nên tôi mới đụng vào, còn nữa tôi không có tiền”. Tô Ngôn nghĩ việc không hay rồi, người này rõ ràng cố ý ngồi ở đây rồi đòi tiền mình, thực xảo trá.
“Không có tiền, mày còn ở đó mà kiêu ngạo? Mấy anh em, ra đi, chúng ta dạy dỗ thằng nhóc chết tiệt này cho tốt, để sau này khi ra đường nó nhớ mang theo tiền”. Thì ra con sâu rượu không có say.
Ba bốn tên côn đồ to lớn thô kệch đi ra từ chỗ tối, Tô Ngôn theo bản năng lui đến cuối đường chỉ có một ngọn đèn đường chiếu rọi.
“Mấy người đừng xằng bậy, rất nhanh sẽ có người đến đây.” Hắn thấy mấy người vạm vỡ đó đang xoa tay đi về phía mình, trong lòng lo sợ. Vừa định chạy lại bị một tên ở đằng sau cầm gậy chặn lại, thấy đối phương hắc hắc cười với mình.
“Lão đại, bộ dạng của tên nhóc này trông cũng ngon đấy, da thịt trắng mịn, nếu không chúng ta hãy cùng chơi đùa một chút, vậy cũng tốt mà dù sao anh em chúng ta mấy ngày qua cũng chưa được hưởng thụ.” Một tên khác nhìn Tô Ngôn mắt lộ ra tia dâm đãng.
“Vậy sao? Cho ta xem xem.” Con ma men lão đại đẩy mấy tên côn đồ ra đi đến trước mặt Tô Ngôn vì mới nghe bọn họ nói những lời thô thiển tục tĩu mà sắc mặt tái nhợt.
Tên lão đại vừa thấy Tô Ngôn mặc dù người có chút gầy nhưng mi thanh mục tú, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, thân thể lại toát ra sự lôi cuốn gợi cảm không nói nên lời, có chút giống con gái, nhất thời làm dấy lên dục vọng của hắn.
“Không tồi, không tồi, làn da trơn mịn sáng bóng, còn hoàn hảo hơn con gái, mẹ nó, tụi bây sẽ có thưởng, giờ để lão tử thượng nó trước”. Nói xong hắn bắt đầu tháo dây nịch.
“Dạ, dạ, dạ, lão đại là trước hết, mời, ha ha ha ha.” Mấy tay đàn em vừa nghe liền đồng ý, mỗi người đều cười một cách hết sức thô bỉ.
“Mấy người, mấy người làm vậy là phạm pháp, cứu mạng.” Tô Ngôn hoảng sợ.
Đang lúc bọn chúng bắt ép Tô Ngôn, hắn ra sức phản kháng, mắt thấy chẳng lẽ mệnh hắn phải bị luân bạo sao? Nhìn hai bên lại bắt gặp phía bên tường có một cây cột bằng xi măng, hắn cắn răng vùng mạnh đâm đầu vào cây cột. Máu tươi văng khắp nơi, làm bọn lưu manh sợ hãi. Thà chết còn tốt hơn bị nam nhân luân bạo!
Hai đồng tử mơ màng nhìn thẳng, trước mắt lại xuất hiện gương mặt tươi cười của cha mẹ, hắn còn chưa kịp báo hiếu mà đã chết, thật không cam lòng.
♠♠♠♠♠
Quay trở lại, Tô Tiểu Nhan và Tô Ngôn không biết mình đã tới âm phủ tự bao giờ, mắt thấy một đoàn linh hồn nối đuôi nhau đi qua cầu Nại Hà nhận chén thuốc của Mạnh Bà để đi đầu thai, bon họ không cam lòng đầu thai, tức giận tìm một cây đại thụ ngồi xuống.
Hai người cùng than thở liền làm đối phương chú ý, nhìn nhau cười, bắt đầu trò chuyện, sau một lúc liền hiểu được hoàn cảnh của nhau, càng tán gẫu càng nhiều, thì ra hai người bọn họ luôn không cam lòng cứ thế mà chết, một kế hoạch này lên giữa hai người.
“Tô Ngôn, ngươi nguyện đến cổ đại gả cho tên hoa hoa công tử đó?”
“So với lúc đầu tốt hơn.”
“Tiểu Nhan, ngươi nguyện ý giúp ta hiếu thuận cha mẹ?”
“Đương nhiên, ta không chỉ hiếu thuận cha mẹ ngươi, còn có thể hoàn thành ý nguyện của mình, lúc ở cổ đại ta không thể thực hiện giấc mộng đó mà đã liền chết rồi.”
“Được, một lời đã định, chúng ta trốn đi.”
Hai người nắm tay nhau, do dự một chút liền cùng đi ngược lại hướng cầu Nại Hà, trở về cơ thể đối phương, không chút do dự nằm xuống…
>>Hoàn chương mở đầu<<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét